Thứ Tư, 8 tháng 7, 2015

MỘT VIỆC CÒN LỚN LAO HƠN BẢN THÂN MÌNH


Một Việc Còn Lớn Lao Hơn Bản Thân Mình
Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy lên trên núi A-ba-rim nầy và nhìn xem xứ mà ta đã ban cho dân Y-sơ-ra-ên. Ngươi sẽ nhìn xem xứ đó, rồi ngươi cũng sẽ được về cùng tổ phụ, như A-rôn, anh ngươi, đã được về vậy… — Dân số ký 27:12–13

Đến với phần đọc Kinh thánh cuối tuần nầy, Môise được truyền cho phải trèo lên ngọn núi ở Mô-áp hầu cho ông có thể nhìn thấy Đất Hứa. Trong câu kế đó, Đức Chúa Trời bảo Môise rằng sau khi ông đã nhìn thấy xứ, ông sẽ qua đời như Arôn anh của ông và sẽ không bước vào đất ấy.

Có phải mạng lịnh nầy là một đặc ân hay một sự sửa phạt? Có phải việc nhìn thấy đất ấy rồi không được vào đó là một sự trớ trêu độc ác không? Giống như cho một đứa trẻ thấy cái bánh nhưng rồi nói cho nó biết rằng nó không thể ăn bánh đó vậy sao?

Môise chẳng mong muốn chi khác hơn là bước vào Đất Hứa. Trong sách Phục truyền luật lệ ký, chúng ta đọc thấy thể nào Môise đã dốc đổ lòng mình ra với Đức Chúa Trời cầu xin được phép bước vào đất đó, song lời cầu xin của ông đã bị từ chối. Tuy nhiên, chắc chắn là Môise đã nhìn thấy xứ, và rồi ông đã qua đời bình an. Thực vậy, khi Đức Chúa Trời bảo đảm với Môise rằng ông có thể nhìn thấy đất đó ngay cả việc ông sẽ không được bước vào nơi đó, đấy là một đặc ân. Cái thấy đó đã yên ủi Môise. Nhưng làm sao có thể như vậy được chứ?

Câu trả lời là vì sinh mạng của Môise không thuộc về Môise. Ấy là về một việc còn lớn hơn cả chính mình ông nữa. Ấy là về quốc gia Israel, đem Lời của Đức Chúa Trời cho thế gian, và đưa vào chuyển động mấy cái bánh xe lịch sử hoàn toàn dẫn tới sự trọn lành của cả thế gian. Tình cảm của Môise đã kéo dài quá những gì thuộc về riêng ông và bao gồm chương trình của Đức Chúa Trời cho cả thế gian.

Đấy là lý do tại sao ông nắm bắt được cái nhìn thoáng qua chương trình đó – khi ông có thể nhìn xem xứ sẽ trở thành quê hương đời đời cho dân tộc ông – cái thấy đó đem lại sự yên ủi và sự cảm thúc. Ngay cả nếu Môise không được vào đất ấy, dân tộc mà ông đã chăn giữ từ khi ra khỏi Aicập và qua sa mạc, họ sẽ vào xứ đó. Điều nầy đem sự vui mừng đến cho Môise. Ông hiểu rõ sứ mệnh còn lớn lao hơn bản thân ông sẽ được ứng nghiệm ngay cả như ông không được nhìn thấy xứ ấy nữa là.

Chúng ta đang sống trong một xã hội rất quan tâm đến việc kiện toàn bản thân mình, tìm kiếm cái tôi, và làm cho cái tôi được thỏa mãn. Tuy nhiên, sự thực cho thấy rằng hạnh phúc đạt được không phải bởi việc tìm cầu cho bản thân, mà bằng cách mất đi cái tôi trong một việc lớn lao hơn con người mình. Doanh nhân Bill Taylor rất thành công, ông nói như sau: “càng quen biết nhiều doanh nhân, các nhà điều hành, và những cá nhân có tài, tôi càng tin rằng hạnh phúc thật và sự thành công thật không đến từ việc tìm kiếm cái tôi của mình, mà trong chỗ mất cái tôi đi. Đánh mất bản thân mình trong một công ty mà bạn đem lòng tin tưởng, một lý tưởng mà bạn cần được sửa soạn để đánh trận với, và sự cam kết với một nan đề đã thách thức một giải pháp”.

Quí bạn ơi, dù chúng ta biết vấn đề đó hay không, hết thảy chúng ta là chi thể của một việc còn lớn lao chính bản thân mình nữa — và việc ấy được gọi là “chương trình của Đức Chúa Trời”. Chúng ta hãy tự đánh mất bản thân mình trong Đức Chúa Trời . . . rồi tìm gặp hạnh phúc thật, sự phu phỉ, và sự thoả mãn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét