Hãy
Bước Tới Vì Đức Chúa Trời
“Hãy
đoán xét kẻ khốn cùng và người mồ côi; Hãy xử công bình cho người buồn rầu và kẻ
túng ngặt. Khá cứu vớt kẻ khốn cùng và người thiếu thốn, giải họ khỏi tay kẻ
ác” — Thi
thiên 82:3-4
Thi thiên 82 đưa ra sự phẫn nộ nơi các quan
xét hay những quan chức nào không làm công việc của họ cách xứng đáng. Như lịch
sử đã thường chỉ ra, các quan xét có thể bị hối lộ, và những quan chức có thể
bị đồi bại. Là một phần công kích của tác giả Thi thiên nghịch lại sự bất công
đó, ông nói: “Hãy đoán xét kẻ khốn cùng và người mồ côi;
Hãy xử công bình cho người buồn rầu và kẻ túng ngặt. Khá cứu vớt kẻ khốn cùng
và người thiếu thốn, giải họ khỏi tay kẻ ác”. Cảm
tạ Chúa, ngày
nay, có nhiều quan chức thực thi công việc của họ với tinh thần nầy một cách
chính xác. Tuy nhiên, thực tế cho thấy rằng có nhiều quan chức khác đã không
làm được như thế.
Tuy nhiên, tôi nghĩ có cách hiểu khác cho câu
nầy. Trong khi ý nghĩa đơn sơ cho thấy rằng tác giả Thi thiên đang nhắm tới các
quan xét, những quan chức, và tương tự, tôi nghĩ rằng tình cảm của tác giả Thi
thiên có thể là đang nhắm đến chúng ta. Tôi tin rằng khi những ai đang ngồi ở
chỗ địa vị cao mà không thực thi công việc của họ, thì việc ấy trở thành công
việc của chúng ta.
Như bậc thánh hiền người Do thái đã dạy cách
đây hàng ngàn năm: “ở một chỗ mà tại đó chẳng có một người nào
phấn đấu để trở thành bậc trượng phu”. Câu nầy có ý nói rằng khi chẳng có ai khác
chịu bước tới để nhận cúp, và đặc biệt khi những người ngồi ở chỗ có quyền lực
không làm tròn vai trò của họ, chúng ta sẽ bước tới nắm lấy trách nhiệm nào tốt
nhứt khi chúng ta có thể.
Tôi rất xúc động bởi câu chuyện tin tức mới
đây nói về một cặp vợ chồng, là Debbie và Chico Jimenez, họ đã về hưu không còn
làm công tác quản lý hầu cho họ có nhiều thời gian để giúp đỡ cho kẻ kém may
mắn hơn. Họ khởi sự một chức vụ giúp đỡ cho kẻ bị đói kém. Tuy nhiên, sau nhiều
năm phục vụ vô số các bữa ăn cho những cá nhân trong tình trạng thiếu đói và vô
gia cư, các quan chức cảnh sát báo cho 2 vợ chồng nầy biết rằng tình trạng hoạt
động của họ nằm trong sự vi phạm các quy định của thành phố. Như Debbie đã nói:
“Chúng tôi được dành cho 10 ngày, một là nộp tiền phạt hoặc cho
họ biết chúng tôi sẽ ra tòa. Chúng tôi sẽ ra tòa. Cảnh sát không thích như thế.
Nhưng làm sao chúng tôi xây lưng lại với kẻ đói kém cho được chứ? Chúng tôi không
thể”.
Tôi không biết mình sẽ làm gì trong tình
huống ấy, hay bất kỳ ai trong chúng ta sẽ làm gì!?! Nhưng tôi biết rõ ràng nếu
mấy người nầy có thể nếm trải nhiều khó khăn như vậy khi chăm sóc cho người
khốn cùng, trong lúc chẳng có ai khác sẽ lo, như vậy việc nhỏ nhất chúng ta có
thể làm là bước tới rồi thực hiện phần của mình khi đối mặt với bất kỳ một sự
khó khăn nào xảy đến.
Làm ơn đi, chúng ta hãy đọc lời lẽ của Thi
thiên 82, các câu 3 và 4, một lần nữa. Hãy đọc lớn tiếng lên, và chấp nhận
chúng như là sứ mệnh của cá nhân chúng ta. Khi thế gian bất chấp nỗi khổ của kẻ
khốn cùng, chính bổn phận của chúng ta là phải chú ý, bước tới, rồi nắm lấy
hành động làm giảm bớt đau khổ trong bất cứ phương thức nào chúng ta có thể. Tại
chỗ chẳng có một sự công bình nào hết, chúng ta hãy đem đến sự công bình và sự
vinh hiển cho vương quốc của Đức Chúa Trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét