Nhận
Biết Lúc Nào Phải Rời Đi
“Giê-hô-va
Đức Chúa Trời chúng ta có phán cùng chúng ta tại Hô-rếp mà rằng: Các ngươi kiều
ngụ trong núi nầy đã lâu quá; hãy vòng lại và đi đến núi dân A-mô-rít, cùng đến
các miền ở gần bên, tức là đến nơi đồng bằng, lên núi, vào xứ thấp, đến miền
nam, lên mé biển, vào xứ dân Ca-na-an và Li-ban, cho đến sông lớn, là sông
Ơ-phơ-rát” — Phục truyền
luật lệ ký 1:6–7
Tuần nầy, chúng ta khởi sự sách sau cùng
trong Ngũ Kinh của Môise — sách Phục truyền luật lệ ký. Toàn bộ quyển sách bao
gồm bài diễn văn tạm biệt của Môise với con cái Israel. Trong chỉ 36 ngày, Môise
sẽ không còn sống nữa, và ông muốn cung ứng cho dân sự một lời dặn dò và khích
lệ sau cùng. Ông khởi sự bằng cách ôn lại 40 năm qua trong sa mạc.
Ở các câu 6 và 7 của chương thứ nhứt, Môise nhớ
lại sau khi họ sinh sống gần Núi Sinai trong gần một năm, Đức Chúa Trời bảo dân
Israel biết rằng đã đến lúc phải rời đi. Bậc thánh hiền Do thái giải thích rằng
dân Israel đã đạt được những thành tựu thuộc linh quan trọng trong khi sinh
sống dưới cái bóng của Núi Sinai.
Chính ở đó họ đã nhận lãnh Kinh thánh và ở đó
họ đã dựng lên Đền Tạm, nơi ngự tạm thời của Đức Chúa Trời. Họ đã sống bằng đồ
ăn mana thánh Đức Chúa Trời gửi đến và được bảo hộ bởi đám mây thiêng liêng
vinh hiển. Nếu dân Israel đang sống suông sẻ tại Núi Sinai, tại sao Đức Chúa
Trời lại bảo họ phải rời đi mà đến xứ Canaan?
Câu trả lời là vì cuộc sống không phải là sống
thanh sạch trên một chỗ bằng phẳng thuộc linh đâu. Phải, Đức Chúa Trời dự tính
cho chúng ta phải sống một đời sống thuộc linh, một phải trong các thực tại
thuộc thể trên thế giới của chúng ta. Hơn nữa, chương trình của Đức Chúa Trời dành
cho chúng ta là phải sống một đời sống thánh khiết qua thế giới vật chất, nâng
mọi sự thuộc thể lên cao theo các ý định thánh khiết của Chúa. Đây là lý do tại
sao Đức Chúa Trời buộc dân Do thái phải gói ghém mà đi hướng về xứ Canaan, ở đó
tất cả các phép lạ sẽ đình chỉ và cuộc sống đích thực sẽ bắt đầu.
Điều nầy tương tự với tình huống Nôê đã ở
trong đó và khi đến lúc phải rời khỏi chiếc tàu làm nơi trú ẩn cho ông và gia
đình ông qua cơn giông bão. Đức Chúa Trời đã ra lịnh cho Nôê rời khỏi chiếc tàu.
Tại sao chứ? Vì Nôê đã cảm thấy an ninh trong chiếc tàu. Ông cảm thấy mình được
bảo vệ và gần gũi với Đức Chúa Trời. Ông biết rõ rằng ở bên trong con tàu, mọi
sự sẽ được yên ổn, ngay cả khi mọi việc ra khó khăn. Nôê đã từng rời khỏi chiếc
tàu, ông phải đi ngược lại với “cuộc sống bình thường”, và đấy là một triễn vọng
đáng sợ cho Nôê.
Có khi, chúng ta muốn thay đổi nhiều thứ
trong đời sống của chúng ta, tỉ như một việc làm, một ngôi nhà, một mối quan hệ,
hay một cộng đồng, vì tình huống mà chúng ta đang ở trong đó chẳng phải là tình
huống an nhàn đâu. Thật là dễ nhìn thấy chúng ta cần phải rời đi và nắm lấy
những bước đi hướng tới một tương lai tốt hơn, ngay cả nếu rời đi là một việc
khó. Tuy nhiên, tạo ra một sự thay đổi trong đời sống của chúng ta khi mọi sự
dường an nhàn là một việc còn khó hơn nữa. Có khi Đức Chúa Trời phán với tấm
lòng của chúng ta, và chúng ta biết rõ ràng chúng ta sẽ nhơn đức tin mà bước
vào một cơ hội mới, song chúng ta đã có lòng e sợ.
Nhưng, giống như dân Do thái cần phải rời đi
khi đến lúc phải ra đi, chúng ta phải có can đảm làm theo y như vậy. Chúng ta phải
bằng lòng rời đi để môi trường nhàn hạ lại sau lưng hầu cho chúng ta có thể
nhận lãnh một số phận long trọng hơn so với tình huống trong hiện tại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét