Cầu
Nguyện Với Ân Điển
“Trong lúc nầy, ta cầu khẩn
cùng Đức Giê-hô-va” — Phục truyền luật lệ ký 3:23
Phân
đoạn Kinh thánh tuần nầy bắt đầu với lời nài nĩ thiết tha của Môise xin được
phép bước vào xứ Israel bất chấp mạng lịnh của Đức Chúa Trời rằng ông không
được phép. Mặc dù lời cầu xin không được nhậm – mặc dầu bậc thánh hiền người Do
thái dạy rằng lời cầu xin đó gần như đã được trả lời – chúng ta học được rất
nhiều về sự cầu nguyện từ sự nài nĩ ấy của Môise.
Từ
chìa khóa trong câu đầu tiên của phần đọc nầy là va’etchanan, có nghĩa là “Ta nài nĩ”. Thú vị thay, đây là lần
xuất hiện duy nhứt của từ đó trong toàn bộ Kinh thánh của người Do thái. Đây là
một từ ngữ rất đặc biệt, và nó được chọn cho câu nầy vì một lý do. Có vài lý do
được đề xuất tại sao từ ngữ nầy được chọn, nhưng ở đây, tôi muốn tập trung vào
một lý do mà thôi.
Gốc
rễ của từ ngữ va'etchanan là chữ chen, có nghĩa là “ân điển”. Thật là bất ngờ, danh Chana, cũng đọc là An-ne, là tiếng Hêbơrơ là chữ tương đương với
danh Ân Điển. Và không phải là tình cờ, An-ne trong Kinh thánh, mẹ của Samuên, cũng
là một nhân vật mà từ đó chúng ta học biết nhiều về sự cầu nguyện.
Vậy,
chúng ta học biết gì về sự cầu nguyện từ chữ va’etchanan và khái niệm ân điển?
Câu
trả lời, ấy là Môise đã cầu xin với Đức Chúa Trời mặc dù ông đang đứng ra xin
một đặc ân; ông đang cầu xin vì ân điển.
Chẳng
có một cảm xúc gì về quyền hạn và chẳng chút giận hờn nào đối cùng Đức Chúa
Trời.
Vì
vậy, có nhiều người cầu xin với cảm xúc, ngay cả khi không nói bằng lời, rằng
họ “đáng” được nhiều thứ trong cuộc
sống. Có thể lắm họ sẽ nổi giận đối với Đức Chúa Trời nếu lời cầu xin của họ
không được nhậm. Nhưng Môise đã cầu xin với khẫu khí thích ứng; ông đã nhận ra
mọi sự đều là sự ban cho đến từ Đức Chúa Trời. Chúng ta không được phép đối với
một thứ gì đó. Chúng ta được ban cho sự sống, bấy nhiêu là đủ rồi! Môise đã cầu
nguyện với sự hạ mình và ân điển hoàn toàn.
Môise
đã tiếp cận Đức Chúa Trời với một danh sách những thành tựu mà ông đã đạt được
trong cuộc đời, từ việc tìm gặp Đức Chúa Trời ở bụi gai cháy, đến chỗ lãnh đạo
dân Do thái ra khỏi xứ Aicập, đến chổ đem 10 Điều Răn xuống núi, đến chỗ trung
tín chăn dắt dân sự của Đức Chúa Trời qua sa mạc. Tuy nhiên, đấy chẳng phải là phương
thức của Môise. Ông không nói: “Hãy ban sự ấy cho tôi; Tôi đáng được mà”. Ông đã đến với sự tiếp
cận: “Tôi không đáng được, nhưng nếu đó là ý của Ngài, lạy Chúa, tôi
sẽ thực sự thưởng thức đặc ân nầy”.
Đây
chính là sự tiếp cận mà Vua David đã có trong những lần cầu nguyện đầy tình cảm
trong chính cuộc đời ông. Trong Thi thiên 86:1, David đã dâng lời cầu nguyện: “Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy nghiêng tai qua, nhậm lời tôi; Vì tôi
khốn cùng và thiếu thốn”. Bấy giờ, David đã là vua của Israel. Chắc
chắn là ông không có nghèo thiếu đâu. Nhưng David đã nói, y như Môise đã nói, rằng
ông chẳng có gì để khoe và đã cầu xin Đức Chúa Trời lắng nghe lời cầu nguyện của
ông phát xuất ra từ ân điển.
Tôi
muốn chúc cho hết thảy chúng ta, rằng chúng ta nên cầu xin với ân điển, sống
với ân điển, và Đức Chúa Trời sẽ trả lời cho chúng ta với ân điển: “Sự nhân từ Ngài còn đến đời
đời” (Thi
thiên 136:1).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét