Không Quá Vĩ Đại
“Ngài cũng ban đồ ăn cho mọi loài xác thịt, vì
sự nhân từ Ngài còn đến đời đời” — Thi thiên 136:25
Truyền khẫu Do Thái gán tước hiệu "Bài Ca Ngợi Khen Vĩ Đại" cho đúng một Thi
thiên – Thi thiên 136. Điều gì đặc biệt về Thi thiên này để nó xứng đáng với tước
hiệu đó so với các Thi thiên còn lại?
Kinh Talmud giải thích rằng ở đằng sau tước
hiệu này là ý tưởng cho rằng “Đấng Toàn Năng ngự ở
nơi cao trên trời rồi phân phát đồ ăn cho mỗi một tạo vật”. Điều này được minh họa
trong Thi thiên của chúng ta ở câu 25 chép như sau: "“Ngài cũng ban đồ ăn cho mọi loài xác thịt…". Sự ngợi khen Đức
Chúa Trời thật long trọng, ấy là Ngài không phải là quá vĩ đại không quan tâm đến
các nhu cần thậm chí là nhu cần nhỏ nhất của các loài thọ tạo. Bất chấp quyền phép,
sự kiểm soát, và thẩm quyền vô giới hạn của Ngài đối với vũ trụ, Đức Chúa Trời không
cho chính mình Ngài là "quá quan trọng" để không quan tâm đến
các nhu cần thế tục hàng ngày của từng tạo vật sống động duy nhất.
Bây giờ, bạn có thể tưởng tượng trong một
phút Nữ Hoàng Anh dành thời gian múc nước súp trong nhà bếp không? Có thể một hay
hai lần cho cơ hội được chụp ảnh, còn từng ngày một thì sao? Thông thường, nhân
vật càng quan trọng, càng ít khả năng họ dành thời gian phục vụ người khác kém
may mắn hơn. Tuy nhiên, chúng ta học biết từ Thi thiên này và tấm gương của Đức
Chúa Trời cho thấy rằng người cao thượng nhất từng đích thân làm để giúp đỡ cho
người khác – bất luận người ấy [nam hay nữ]
là ai hoặc những gì công việc có thể đòi hỏi.
Một câu chuyện thuật lại về một giáo sĩ
Do Thái nổi tiếng ở tại thành Jerusalem, ông đã giữ một địa vị cao như vậy bởi các
môn đồ đến nỗi bất cứ đâu ông đi đến, một
lượng lớn các môn đồ đã cùng đi với ông. Một ngày kia, khi vị rabi đi về nhà từ
chỗ cầu nguyện với đoàn tùy tùng thông thường theo sau, ông nghe thấy tiếng
khóc. Vị rabi dừng lại và tìm kiếm chỗ ấy. Ông phát hiện ra một bé gái đang ngồi
khóc ở đằng sau một bụi cây.
Các môn đồ của vị rabi Do Thái quan sát
mà không nói năng gì khi cụ già đích thân ngồi xuống đất, lau khô những giọt nước
mắt của bé gái, rồi hỏi thăm xem điều gì đã làm buồn nó. Cô bé bật khóc: "Bạn cháu nói với cháu rằng chiếc váy của cháu là bẩn thỉu". Vị rabi đáp: "Cháu nói cho bạn cháu biết rằng ta nghĩ chiếc váy của
cháu là xinh đẹp". Với câu nói đó, cô bé nở ra một nụ cười rồi vui vẻ chạy
đi chơi.
Quí bạn ơi, chúng ta hãy nhớ rằng không
có việc làm nào là không đáng cho chúng ta. Dù đó là lau khô nước mắt của một đứa
trẻ, cho người vô gia cư ăn, hoặc thậm chí đổ thùng rác, giúp đỡ người khác là
vinh dự và đặc ân của chúng ta. Sự ngợi khen tuyệt vời của Đức Chúa Trời cũng có
thể trở thành lời khen ngợi của chúng ta. Khi chúng ta tự hạ mình xuống trước nhiều
người khác, chúng ta dấy lên đến những đỉnh cao ngất ngưởng trong con mắt của Đức
Chúa Trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét