Hãy Sai Thiên Sứ Đến Với
Tôi
“Đáng ngợi khen Đức Chúa Trời của Sa-đơ-rắc, Mê-sác và
A-bết-Nê-gô! Ngài đã sai thiên sứ Ngài và giải cứu các tôi tớ Ngài nhờ cậy
Ngài, họ đã trái mạng vua, và liều bỏ thân thể mình, hầu để không hầu việc và
không thờ phượng thần nào khác ngoài Đức Chúa Trời mình” — Đaniên
3:28
Trong sách Đaniên chúng ta chứng kiến một
trong những màn thể hiện đức tin ngoạn mục nhất, và ngược lại, một trong những
sự bày tỏ ơn cứu rỗi của Đức Chúa Trời ra theo cách vinh hiển nhất. Ba thanh
niên Do Thái, Sa-đơ-rắc, Mê-sắc và và A-bết-nê-gô, họ đã bị bắt đi làm phu tù và
bị lưu đày ở xứ Babylôn, đã quyết định không tuân theo vua Nêbucátnếtsa.
Nhà vua đã xây dựng một bức tượng bằng vàng
thật đồ sộ và tuyên bố rằng mọi người ở dưới quyền trị vì của ông ta phải sấp
mình xuống thờ lạy bức tượng ấy. Hình phạt cho việc không làm theo như thế sẽ phải
chịu chết thiêu. Ba thanh niên đã từ chối vì làm theo như thế sẽ là phạm tội thờ
lạy hình tượng – một trong ba thứ tội lỗi mà người Do Thái phải chọn cái chết
hơn là vâng theo mạng lệnh ấy.
Khi sự việc đã được đưa đến nhà vua,
ông ta tức giận đến nỗi ông ta ra lệnh phải đun lò nóng gấp bảy lần hơn đã có và
Sa-đơ-rắc, Mê-sắc và A-bết-nê-gô bị trói lại quăng vào trong lò đó. Cái lò nóng
đến nỗi mấy tên lính đưa ba người bị kết án đến cửa lò đã chết ngay lập tức do
hơi nóng như thiêu đốt đó. Theo đánh giá tự nhiên, ba thanh niên ấy chắc phải bỏ
mạng trong mấy giây đồng hồ.
Tuy nhiên, đây là những gì đã xảy ra: "Bấy giờ, vua Nê-bu-cát-nết-sa lấy làm lạ, vội
vàng đứng dậy, cất tiếng nói cùng các nghị viên rằng: Những kẻ bị ta trói mà
quăng vào giữa lửa có phải là ba người không? … Nầy, ta thấy bốn người không có
bị trói, bước đi giữa lửa mà chẳng bị thương; và hình dong của người thứ tư
giống như một con trai của các thần" (Đaniên
3:24-25). Những gì Nêbucátnếtsa đã nhìn thấy là thiên sứ của Đức Chúa Trời đang
ở trong lò lửa với mấy thanh niên kia. Thiên sứ đã cởi trói và lo bảo vệ cho họ.
Khi mấy bạn trẻ nầy đứng dậy, không những họ hoàn toàn không hề hấn gì, mà thậm
chí họ còn chẳng có mùi xém giống như họ đã ở gần một ngọn lửa vậy!
Bị sốc và kinh hãi, Nêbucátnếtsa tuyên
bố: “Đáng ngợi khen Đức Chúa Trời của Sa-đơ-rắc,
Mê-sác và A-bết-Nê-gô! Ngài đã sai thiên sứ Ngài và giải cứu các tôi tớ Ngài
nhờ cậy Ngài, họ đã trái mạng vua, và liều bỏ thân thể mình, hầu để không hầu
việc và không thờ phượng thần nào khác ngoài Đức Chúa Trời mình”.
Nêbucátnếtsa công nhận rằng đức tin của
ba bạn trẻ nầy là điều đã khiến cho Đức Chúa Trời sai thiên sứ của Ngài đến đặng
giải cứu họ.
Hết thảy chúng ta đã nghe nói về các thiên
sứ có nhiệm vụ canh giữ. Chúng ta đã nghe kể nhiều câu chuyện hiện đại trong đó
người ta cảm thấy được cứu bởi một người lạ mà họ ngờ đấy là một thiên sứ đội lốt.
Tuy nhiên, chúng tôi đánh giá hoặc tin tưởng nhiều vào sự vùa giúp của các
thiên sứ trong đời sống của chúng ta, chúng ta có thể tiếp thu một bài học quan
trọng từ lời lẽ của Nêbucátnếtsa.
Thiên sứ không đến theo ý muốn riêng của
họ. Chính đức tin và sự tin cậy mà người ta đặt nơi Đức Chúa Trời khiến cho Đức
Chúa Trời phải sai thiên sứ đến. Việc của chúng ta không phải là đặt sự trông cậy
mình nơi hàng thiên sứ. Việc của chúng ta là đặt sự trông cậy của mình cách kiên
định và hoàn toàn nơi Đức Chúa Trời và chỉ một mình Đức Chúa Trời mà thôi. Nếu
chúng ta làm được điều đó, có thể Ngài sẽ sai thiên sứ đến khi chúng ta có cần.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét