Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

PHƯỚC HẠNH ĐANG ĐẾN


Phước Hạnh Đang Đến
Đoạn, Ê-li nói cùng A-háp rằng: Hãy đi lên, ăn và uống, vì tôi đã nghe tiếng mưa lớn — I Các Vua 18:41

Cách đây mấy năm, Israel đã trải qua một mùa đông khô hạn nhất trong lịch sử. Sở dĩ điều đó quan trọng là vì ở đây vùng Trung Đông, nếu mưa không đến trong những tháng mùa đông, trời sẽ chẳng có gì để mà đổ xuống cả. Tuy nhiên, giống như mùa đông sắp qua, và cùng với nó mọi hy vọng về mưa, đất nước được nhuần gội với một cơn mưa cuối mùa thật lớn. Sự thể giống như Đức Chúa Trời đang phán: "Đừng tuyệt vọng. Ngay cả khi trời có vẻ như không bao giờ mưa trở lại nữa, ta vẫn có thể làm cho nước đổ xuống kia mà!"

Trong phần đọc Kinh Thánh tuần này, chúng ta tìm hiểu về một thời điểm khác khi có cơn hạn hán tại Đất Thánh. Thực vậy, câu chuyện này diễn ra vào năm thứ ba của cơn hạn hán nghiêm trọng. Đức Chúa Trời đã sai hạn hán đến, vì cớ điều ác mà A-háp, vua của Israel, đã làm cho lan rộng khắp xứ. Dân sự đã dính dáng nhiều vào sự thờ lạy hình tượng và đủ loại sinh hoạt bất kỉnh. Cuối cùng, trong năm thứ ba Đức Chúa Trời phán thôi thế là đủ rồi. Ngài phán cùng tiên tri Êli cho biết rằng mưa đang trên đường đến.

Như đã được hướng dẫn, Êli chuyển tin tức cho Aháp và báo cho ông biết: "Hãy đi lên, ăn và uống, vì tôi đã nghe tiếng mưa lớn".

Bấy giờ, trời đã mưa đâu!?! Mặt đất khô ran như nó đã bị khô hạn và không có một đám mây nào trên bầu trời. Nhưng Êli biết rõ mưa đang đến. Ông có thể nghe thấy giông bão đang đến gần mặc dù nó vẫn còn cách xa nhiều dặm đường.

Tôi có thể hình dung những gì A-háp đã suy nghĩ: "Chẳng có mưa đâu! Đây là một ngày nắng chói khô hóc mà!" Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng Êli sai tôi tớ đi ra sáu lần để kiểm tra dấu hiệu có mưa trên biển. Chẳng có gì hết. Sau đó, đến lần thứ bảy, người tôi tớ cho hay rằng hắn đã nhìn thấy một đám mây nhỏ, có kích thước bằng bàn tay của một người. Bấy nhiêu là đủ cho Êli có cần để xác nhận rằng một trận mưa như trút sắp xảy ra. Ông nói với A-háp: "Hãy thắng xe và đi xuống, kẻo mưa cầm vua lại chăng" (câu 44).

Một lần nữa, tôi có thể hình dung A-háp đang bật cười khi tư tưởng về mưa với chỉ một lời thì thầm về một đám mây trên bầu trời. Tuy nhiên, trong một lúc: "trời bị mây che đen, gió nổi dậy, và có cơn mưa rất lớn" (câu 45), Aháp cỡi ngựa quay về trong cơn mưa tầm tã đó.

Quí bạn ơi, chúng ta cần phải nhớ câu chuyện này khi chúng ta đang ở trong một mùa khô hạn của đời sống mình. Đôi khi trời có vẻ như khô hạn cứ tiếp diễn hoài – chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi nợ nần, chúng ta sẽ không bao giờ cảm thấy bình thường được, không bao giờ tìm thấy người bạn đời đúng nghĩa, và cứ thế… Tuy nhiên, Đức Chúa Trời có thể đổ xuống nhiều ơn phước vào đời sống của chúng ta trong một khoảnh khắc thật đơn sơ. Đừng chán nản về việc muốn nhìn thấy mọi sự ra tốt lành ngay bây giờ; thay vì thế hãy sẵn sàng để nhận lãnh các ơn phước đang trên đường đến của chúng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét