Luôn Chỗi Dậy Một Lần Nữa
“Vậy, người lìa bỏ chỗ mình đã ở, cùng hai dâu
mình lên đường đặng trở về xứ Giu-đa” — Rutơ 1:7
Bậc thánh hiền Do thái dạy rằng có ba mục
đích cho sự tồn tại của nhân loại trên thế gian – để tìm hiểu, để phục vụ Đức
Chúa Trời, và để đánh các chiến trận của sự sống. Về phần việc thứ ba nầy,
chúng ta phải nhớ rằng không phải một chiến sĩ nào mà không bị đánh hạ vào lúc nầy
hoặc lúc khác. Từng chiến sĩ bước vào vòng chiến đấu đều nhận biết điều này sẽ
xảy ra. Tuy nhiên, trong bộ môn quyền anh, vô luận bao nhiêu lần chúng ta bị đo
ván; vấn đề quan trọng là chúng ta phải chỗi dậy.
Trong sách Rutơ, chúng ta đọc: “Vậy, người lìa bỏ chỗ mình đã ở, cùng hai dâu
mình lên đường đặng trở về . . . ". Phần nầy của câu chuyện đề cập
đến bà mẹ chồng của Rutơ, là Naômi. Naômi đã rời xứ Giu-đa với người chồng giàu
có của mình cùng hai con trai qua xứ Mô-áp vì có cơn đói kém trong xứ Giu-đa.
Theo truyền khẫu Do Thái, chồng Naômi đã
rời xứ Giu-đa, vì ông không muốn gánh nặng của việc hỗ trợ dân sự mình mặc dù ông
có khả năng làm công việc ấy. Như sự báo ứng thiêng liêng, trước tiên chồng của
Naômi qua đời ở xứ Mô-áp. Tiếp đến, sau khi hai con trai của bà đã kết hôn, họ
cũng qua đời luôn. Naômi thấy mình không một xu dính túi và chẳng còn gì cả. Bà
đã rơi xuống tận đáy vực thẳm.
Đây là những gì làm cho lời lẽ đầu tiên
của câu này ra mạnh mẽ như vậy. Dịch sát nghĩa từ nguyên ngữ Hybálai, câu gốc khởi
sự: "Và
bà chỗi dậy …".
Naômi đã bị hạ nốc ao thật nặng nề. Bà
trải đi từ một cuộc sống thoải mái, là vợ của một người quí tộc giàu có, đến chỗ
góa bụa nghèo khổ, bà đã kết hôn với một người đàn ông quay lưng lại với đồng
bào của mình. Cuộc sống hạ nốc ao bà một lần nữa khi cả hai con trai của bà qua
đời để bà lại chẳng còn có phương tiện hỗ trợ nào cả. Nhưng Naômi đã chỗi dậy. Bà
trở về quê hương mình tại thành Bếtlêhem, bất chấp xấu hổ và khó khăn của mình.
Bậc thánh hiền Do Thái làm một sự so
sánh thú vị giữa Naômi và vợ của Gióp. Cả hai sách đều là những câu chuyện nói
tới chỗ giàu thành ra giẻ rách, một sự đảo ngược sự nghiệp đến chỗ tồi tệ nhất.
Vợ của Gióp cũng mất hết con cái, tài sản của mình, và trong tiến trình đó, bà gần
như mất cả chồng mình. Nhưng hãy nhìn vào cách bà ấy phản ứng. Vợ của Gióp nói
với ông: "Hãy
phỉ báng Đức Chúa Trời và chết đi!" (Gióp
2:9). Bà đã thua cuộc hoàn toàn và khuyên Gióp cũng nên làm như vậy.
Giờ đây, hãy xem phần kết của mỗi câu
chuyện. Vợ của Gióp vẫn cứ không tên tuổi, và bà gần như chẳng được đề cập đến nữa,
ngay cả khi phần kết vui vẻ của quyển sách. Còn Naômi – bà trở thành tổ mẫu của
vua David! Tổ mẫu của Đấng Mêsi! Sự từ chối của Naômi không chịu bỏ cuộc đã lót
đường cho sự cứu chuộc.
Tôi không nghĩ rằng là bởi tình cờ mà việc
đầu tiên chúng ta làm mỗi buổi sáng sát nghĩa là "chỗi
dậy".
Điều nầy giống như thể Đức Chúa Trời nhắc cho chúng ta nhớ mỗi ngày rằng chúng
ta có thể chỗi dậy theo từng ý nghĩa của từ ngữ. Vô luận ngày hôm trước có xấu
đến cở nào đi nữa hay chúng ta phải đối mặt với ngày hôm nay như thế nào đi nữa,
chúng ta phải chỗi dậy, đừng bao giờ bỏ cuộc, và tiến tới trước trong đức tin.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét