Hơn Ngày Sanh?
“Danh tiếng hơn dầu quí giá; ngày chết hơn ngày sanh” — Truyền
đạo 7:1
Mới đây, tôi có dự một đám tang một người
phụ nữ đã sống rất thọ. Tuy nhiên, giống như bất cứ ai đã mất đi người thân đều
biết đấy, nỗi đau của việc mất người thân, nó đến bất luận người ấy có thể sống
bao lâu. Nhóm người tập trung ở tang lễ rất trọng thể và đầy nước mắt. Tuy
nhiên, khi một diễn giả bắt đầu tán dương người quá cố, ông bắt đầu với câu sau
đây từ sách Truyền đạo: “Danh tiếng hơn dầu quí giá; ngày chết hơn ngày
sanh”.
Tôi không có nghi ngờ gì cái ngày mà người
đã khuất được sinh ra là một ngày rất vui vẻ. Và khi tôi nhìn quanh các khuôn mặt
của những người đưa tang, rõ ràng ngày nầy là một ngày rất buồn. Vì vậy, vua
Solomon muốn nói gì khi ông cho rằng ngày chết thì tốt hơn ngày sanh chứ?
Bậc thánh hiền Do Thái đưa ra một thí dụ
để minh họa cho ý tưởng đó.
Một con tàu mới đã kéo neo ra biển lần
đầu tiên. Một nhóm người tụ tập để trao gửi niềm vui lớn lao với con tàu. Đồng
thời, một chiếc tàu cũ hơn đã trở về từ chuyến hành trình cuối cùng của nó. Con
tàu ấy đã cũ và cùn đi, sẵn sàng để được nghỉ hưu sau chuyến trở về đó. Trong
khi mọi người khác lo cổ vũ con tàu mới, chỉ có một người vui vẻ chào đón con
tàu cũ.
Những người khác đã hỏi người ấy tại
sao ông phấn khích nhiều về con tàu cũ không bao lâu nữa sẽ trở thành một đống ve
chai hơn con tàu mới trên chuyến hải hành đầu tiên của nó. Người ấy giải thích
rằng khi một con tàu bắt đầu chuyến hành trình trên biển, tương lai của nó là
không rõ ràng. Nó có thể bị cướp biển chiếm lấy hoặc nó có thể chìm ở giữa đại
dương. Trong trường hợp con tàu có hoàn tất sứ mệnh của nó hay không, điều nầy đã
vượt quá dự đoán của bất kỳ ai. Tuy nhiên, khi một con tàu cũ từ biển về đến
thì đã hoàn thành sứ mệnh của mình một cách thành công, khi ấy mọi hồ nghi
không còn có nữa. Con tàu đã thành công và đó là lý do để vui vẻ.
Vì vậy, khi một người được sanh ra,
chúng ta không biết rồi đây người ấy sẽ ra thể nào. Nhưng nếu họ sống một đời sống
nhơn đức, giữ lòng trung thành với Chúa, rồi khi cuộc sống của họ là trọn vẹn, chúng
ta có thể vui mừng và được yên ủi trong sứ mệnh thành công của họ thậm chí ở giữa
sự buồn rầu của chúng ta.
Chúng ta hãy nhớ rằng bao lâu chúng ta còn
sống, chúng ta giống như một con tàu trên đại dương. Việc của chúng ta là giữ
cho tàu trên chuyến hải hành và chu toàn các sứ mệnh được chúng ta mong đợi.
Chúng ta quyết định sự thành công cuộc sống của chúng ta. Nếu chúng ta cứ tập
trung và kiên quyết, khi ấy ngày cuối cùng của chúng ta thậm chí có thể tốt hơn
so ngày đầu tiên của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét