Nguồn Của Mọi Ơn Phước
“Tôi
đã làm cho linh hồn tôi êm dịu an tịnh, như con trẻ dứt sữa bên mẹ mình; Linh
hồn ở trong mình tôi cũng như con trẻ dứt sữa vậy” — Thi thiên 131:2
Bậc cầm quyền của các nước xưa thường tự
xem mình là không kém hơn các vị thần. Pharaôn đấy hình ảnh của họ đúc thành những
hình tượng, và các vua xuyên suốt lịch sử đã khoe về sức mạnh lớn lao của họ. Họ
tin sống và chết, giàu và nghèo, tự do và nô lệ, hết thảy đều ở vào quyền lực
nơi bàn tay của họ. Không có gì phải kinh ngạc khi hạng người nầy coi mình
tương đương hoặc thấp hơn Đức Chúa Trời một chút, và ở trên nhiều người khác.
Ngược lại, Vua David tuyên bố trong Thi
thiên 131 rằng ông không dự vào nhận định nầy cho dù là thế nào đi nữa. Mặc dù
ông lãnh đạo đội quân hùng mạnh của Israel với vô số chiến thắng, và mặc dù ông
là vua của một nước lớn, David không hề xem mình là trên những người khác. Ông
viết: "Hỡi Đức Giê-hô-va, lòng tôi không kiêu ngạo, mắt tôi không tự
cao, tôi cũng không tìm tòi những việc lớn, hoặc những việc cao kỳ quá cho tôi" (câu 1). Vua David biết rõ vị trí của mình – ông là tôi tớ của Đức
Chúa Trời và của dân sự Ngài.
David mô tả vị trí của mình trên thế gian
qua một sự loại suy, sánh mình với một con trẻ còn bú mớm. Giống như một con trẻ
vô dụng và đói khát nếu không có mẹ nó, thì cũng một thể ấy, David dễ bị tổn
thương và thiếu thốn nếu không có sự vùa giúp thiêng liêng đến từ Đức Chúa Trời.
David không bao giờ nghĩ rằng ông là Thần Linh cả; thực vậy, ông biết mình chẳng
là gì hết nếu không có Đức Chúa Trời. Mọi sự ông đã có và mọi sự mà ông đã trở
thành đều là kết quả sự nhân từ của Đức Chúa Trời.
Thi thiên ngắn ngủi nầy kết thúc với huấn
thị của David rằng chúng ta nên đặt lòng tin cậy nơi Chúa vì chỉ có Đức Chúa Trời
mới là Đấng nâng đỡ chúng ta. David ám chỉ rằng hết thảy chúng ta đều giống như
con trẻ còn được bồng ẳm tìm sự no đủ của mình từ người mẹ yêu thương. Thật là
dại dột khi tin tưởng vào bất cứ điều gì khác khi mọi sự mà chúng ta có cần là sẵn
có từ Cha kính yêu của chúng ta.
Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng "còn hơn đứa trẻ cần sữa, người mẹ muốn cho bú nữa". Khi một đứa trẻ cần
sữa, nó cảm thấy đói. Nhưng khi một bà mẹ sẵn sàng cho con bú mà bà không thể, bà
cảm thấy đau đớn. Một bà mẹ chẳng muốn gì hơn là cho con bú khi nó đói. Vì vậy,
Đức Chúa Trời cũng muốn chúng ta vui vẻ và thoả lòng. Nhưng chúng ta chỉ có thể
nhận sự dinh dưỡng từ Đức Chúa Trời khi chúng ta cứ ở gần bên Ngài.
Hãy lắng nghe vua David và nhớ rằng hết
thảy chúng ta đều là con cái của Đức Chúa Trời – Ngài nuôi nấng chúng ta, Ngài
nâng đỡ chúng ta. Chỉ một mình Ngài là nguồn của mọi ơn phước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét