Gặp Nhau ở Nửa Đường
“Nầy là luật lệ cho kẻ phung về ngày nó được sạch. Người ta sẽ
dẫn người phung đến thầy tế lễ: thầy tế lễ sẽ ra ngoài trại quân mà khám bịnh
cho. Nếu vít phung của người bịnh lành rồi…” — Lêvi ký 14:2–3
Trong những câu đầu tiên của sách Lê-vi
Ký 14, chúng ta đọc về tiến trình chữa lành của một người mắc bệnh đã bị buộc
phải sống trong chỗ cô lập cho đến khi người đó [nam hay nữ] được chữa khỏi hoàn toàn. Câu hai bắt đầu bằng cách tóm
tắt thủ tục làm sạch khi người bệnh bị "dẫn
đến thầy tế lễ". Tuy nhiên, câu ba bắt đầu: "thầy tế lễ sẽ ra ngoài trại mà khám bịnh
cho…".
Có phải bạn đã nắm được sự mâu thuẫn? Vậy,
sự mâu thuẫn đó là gì vậy? Có phải người bệnh đến với thầy tế lễ hay thầy tế lễ
đến với kẻ đau khổ kia? Câu trả lời là cả hai.
Một mâu thuẫn tương tự cũng được tìm thấy
trong sách Ca thương: "Hỡi
Đức Giê-hô-va, hãy xây chúng tôi trở về Ngài thì chúng tôi sẽ trở về" (5:21). Có phải chúng ta cầu xin Chúa xây chúng ta trở lại với Ngài
bằng cách thay đổi chúng ta từ trong ra ngoài hầu cho sự ăn năn là dễ dàng và tự
nhiên cho chúng ta? Hay có phải chúng ta đang nói rằng chúng ta sẽ xây lại với Đức
Chúa Trời theo sức riêng của mình, bất luận có khó khăn dường nào?
Một lần nữa câu trả lời là cả hai.
Chúng ta cầu xin Đức Chúa Trời giúp chúng ta trở lại với Ngài, và chúng ta cũng
hứa thực hiện nỗ lực ăn năn bằng sức của riêng mình. Trong trường hợp người mắc
bệnh, kẻ đau khổ đi về phía thầy tế lễ và thầy tế lễ cũng đi ra đến với người bệnh.
Họ gặp nhau ở nửa đường.
Sứ điệp trong cả hai tình huống đều như
nhau: Trong cuộc tìm kiếm để chữa lành linh hồn của chúng ta, chúng ta không phải
làm điều đó một mình. Phải, chúng ta phải cố gắng hết sức và làm hết mình,
nhưng chúng ta cũng sẽ nhận được rất nhiều sự giúp đỡ tinh thần dọc theo con đường
đó.
Đôi khi chúng ta cảm thấy bị choáng ngợp
bởi những thiếu sót và các sai lầm trong quá khứ mà chúng ta cảm thấy mình bị mắc
kẹt, không thể đến gần Đức Chúa Trời được. Làm sao chúng ta có thể bắt đầu một
cuộc hành trình dường như quá dài và rất khó khăn, một cuộc hành trình với đích
đến mà có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ đạt được cho dù bằng cách nào đi nữa?
Martin Luther King [con] từng nói: "Hãy bước đầu tiên với đức tin. Bạn không nhìn thấy hết
cái cầu thang, chỉ cần đi bước đầu tiên". Những lời này là đúng với nhiều tình
huống, và chúng đặc biệt hữu ích khi chúng ta bước thứ nhứt trong sự ăn năn. Nhất
thiết chúng ta không phải biết chúng ta sẽ thành công như thế nào và lúc nào,
và chúng ta không cần phải lo lắng về việc chúng ta phải trèo lên bao xa.
Bởi vì như chúng ta học hỏi từ phần Ngũ
Kinh tuần này, Đức Chúa Trời sẽ giúp chúng ta đi lên đỉnh cao. Chúng ta cần phải
nắm lấy các bước đầu tiên và theo đúng hướng, nhưng Đức Chúa Trời sẽ đi ra tiếp
đón chúng ta và gặp chúng ta ở nửa đường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét