Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017

HÃY ĐỂ CHO DÂN TA PHÁT TRIỂN


Hãy Để Cho Dân Ta Phát Triển
Vả, khi Pha-ra-ôn tha dân Y-sơ-ra-ên đi, Đức Chúa Trời không dẫn dân ấy đi theo đường về xứ Phi-li-tin, là đường gần hơn hết, vì Ngài nói rằng: E khi dân thấy trận mạc, dời lòng trở về xứ Ê-díp-tô chăng — Xuất Êdíptô ký 13:17

Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng nếu Kinh Thánh không được trao cho con người, chúng ta sẽ học nhiều đức tính từ các tạo vật của Ngài. Thí dụ, chúng ta sẽ học sự trung thành của một con chó. Sự bền đỗ từ một con kiến. Sự sáng tạo từ một con nhện. Trong khi Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta Kinh thánh, chúng ta vẫn có thể hưởng lợi từ việc quan sát các tạo vật kỳ diệu của Ngài. Đây là những gì chúng ta có thể học hỏi từ một con cua đơn sơ.

Không giống như hầu hết động vật phát triển như một thực thể trong suốt tuổi thọ của chúng, loài cua, với lớp vỏ cứng bên ngoài của chúng, không thể. Giống như trẻ sơ sinh lớn lên thành thiếu niên, các cơ quan, các chi và các đặc điểm trên khuôn mặt sẽ phát triển ngay bên cạnh chúng. Nhưng lớp vỏ cua thôi không phát triển nữa khi nó đạt đến một kích thước nhất định.

Loài cua phải bỏ lớp vỏ bên ngoài của chúng để mặc lấy lớp vỏ mới. Chúng phải để lớp vỏ cũ lại phía sau để bước vào một lớp vỏ mới tốt hơn. Loài cua dạy cho chúng ta một bài học đầy năng quyền về sự phát triển: Đôi khi, để phát triển, chúng ta phải bỏ lại sau lưng một cái gì đó - hoặc nhiều thứ - mà không còn phù hợp với chúng ta nữa.

Loài cua theo bản năng nhìn biết sự thật nầy về sự phát triển. Chúng biết rằng nếu không bỏ đi lớp vỏ cũ, chúng sẽ không bao giờ phát triển một lớp vỏ mới đã được cải thiện. Nhưng là con người, chúng ta có khuynh hướng chống lại sự thay đổi – đặc biệt là khi nó liên quan đến việc để lại phía sau một phần của chúng ta. Chúng ta cần phải học hỏi từ loài cua và bỏ đi cái cũ.

Xuất Ê-díp-tô Ký 13:17 chép: Vả, khi Pha-ra-ôn tha dân Y-sơ-ra-ên đi…”. Tuy nhiên, nếu chúng ta dịch sát nghĩa câu này từ tiếng Hy-bá-lai nguyên thuỷ chúng ta có được câu này: "Khi Pha-ra-ôn cho dân sự đi…". Bậc thánh hiền giải thích rằng cuối cùng thì đã đến lúc dân Do-thái phải rời xứ Ai-cập, họ chần chừ chưa muốn đi. Pha-ra-ôn thực sự đã đẩy họ ra khỏi cửa!

Trong khi chúng ta có thể cho rằng con cái Israel sẽ nhảy vào cơ hội thoát thân ra khỏi lối sống nô lệ và cay đắng của họ, nhưng họ thì không. Trên thực tế, theo truyền khẩu Do Thái, bốn phần năm trong số họ – khoảng 2 triệu người Do-thái – đã ở lại trong xứ Ai-cập! Họ có điên không? Không, chỉ sợ mà thôi. Sợ thay đổi và sợ phát triển.

Phản ứng của dân Do-thái trước cơ hội được tự do thực sự là hoàn toàn tự nhiên. Là con người, hầu hết chúng ta đều sợ điều mình không rõ. Vì vậy, chúng ta ở lại trong công ăn việc làm mà chúng ta không thích, những mối quan hệ gây tổn thương cho chúng ta, hoặc ở những nơi không còn phù hợp với chúng ta nữa. Nhưng có một cái gì đó thậm chí còn đáng sợ hơn cái không biết: Nó đang ở với thứ mà chúng ta biết là xấu cho chúng ta!

Lễ Vượt Qua là thời điểm để bước đi trong đức tin. Đây là thời điểm để từ bỏ cái cũ để nhường chỗ cho cái mới. Khi chúng ta tự bỏ cái tôi cũ kỷ của mình đi, chúng ta mới có thể trở thành những phiên bản mới, đã cải thiện hơn của bản thân chúng ta. Pha-ra-ôn cho dân sự ra đi. Chúng ta cần phải để cho cái tôi của mình phát triển!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét