Cha Chúng Ta Và Vua Chúng
Ta
“Khi đến sân đạp lúc của Na-côn, U-xa giơ tay
lên nắm hòm của Đức Chúa Trời, bởi vì những con bò vấp ngã. Cơn thạnh nộ của
Đức Giê-hô-va bèn nổi phừng cùng U-xa; Đức Chúa Trời hành hại người vì cớ lầm
lỗi người, và người chết tại đó, gần bên hòm của Đức Chúa Trời” — II Samuên 6:6–7
Một rabi đồng sự từng giải thích công
việc của mình là lãnh đạo thuộc linh theo cách này:
"Công việc của tôi là làm cho những người không thoải mái cảm thấy thoải
mái, và hạng người thoải mái cảm thấy không thoải mái". Rõ ràng công việc của
bất kỳ giáo phẩm nào đi nữa là yên ủi những người đang tổn thương. Nhưng bạn
tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng ai đang ở trong chỗ quá thoải mái thì là không tốt
– không tốt với bản thân họ và không tốt với Đức Chúa Trời. Người nào quá thoả
mãn với bản thân mình sẽ không làm cho người ấy tấn tới được. Người nào quá thoải
mái với Đức Chúa Trời sẽ lệch lạc trong sự vâng phục của mình.
Phần đọc Ngũ Kinh tuần này và phần đọc Kinh
Thánh (II Samuên 6:1-19), cả hai đều
chia sẻ với chúng ta về mối nguy hiểm của việc sống quá "gần" với Đức Chúa Trời. Trong phần Ngũ Kinh (Lêvi ký 9:1-11:47), các con trai của
A-rôn dâng lễ vật cho Đức Chúa Trời. Vấn đề, ấy là họ đã dâng "thứ lửa lạ trước
mặt Đức Giê-hô-va" (Lê-vi Ký 10:1).
Như một sự trừng phạt khi đến gần Đức Chúa Trời lúc họ chưa được phép làm như vậy,
Na-đáp và A-bi-hu đã bị đánh chết.
Trong Kinh Thánh, David sắp đem Hòm
Giao Ước về thành của mình – Jerusalem. Trong đám rước đầy vui mừng đó, thảm kịch
đã xảy ra. Khi một trong hai con bò chở hòm giao ước bị vấp ngã, người có tên
là U-xa đã với tay ra vịn lấy cái hòm để ổn định nó. Kết quả là, U-xa đã bị chết:
Cơn thạnh nộ của
Đức Giê-hô-va bèn nổi phừng cùng U-xa; Đức Chúa Trời hành hại người vì cớ lầm
lỗi người, và người chết tại đó”.
Thật là dễ hiểu, David đã hoảng sợ và
không còn muốn hòm của Đức Chúa Trời đến gần với ông. Hãy nhớ bối cảnh đáng sợ từ
bộ phim Raiders of the Lost Ark [Những Kẻ Cướp Hòm Giao Ước] khi những gã xấu mở
hòm ra và về cơ bản, họ bị tan chảy thành hư không? Đa-vít sợ có sự hiện diện
thánh khiết của Đức Chúa Trời bên cạnh ông. Vì thế, ông đã để cái hòm ở một chỗ
khác.
Hòm giao ước được gửi đến nhà của Ô-bết-Ê-đôm
rồi ở lại đó ba tháng. Trong ba tháng đó, nhà của Ô-bết-Ê-đôm được thịnh vượng
và phát triển nhiều đến nỗi ai cũng thấy hòm giao ước đã mang lại nhiều ơn phước.
Sau đó, David đã dịu lại và vui mừng đưa hòm giao ước vào thành của mình.
David học biết được rằng cần phải có sự
cân đối giữa sự gần gũi với Đức Chúa Trời và sự tin kính phân rẽ. Chỉ có sự
kính sợ Đức Chúa Trời mới giới hạn những ơn phước đến từ việc có mối quan hệ gần
gũi và yêu thương với Đức Chúa Trời. Song chỉ có kính mến Đức Chúa Trời thôi mà
không có bất cứ sự kính sợ hay tôn kính nào làm sút giảm mối quan hệ của chúng
ta với Ngài và thậm chí có thể dẫn chúng ta đến với tội lỗi. Đức Chúa Trời là
Cha yêu thương của chúng ta, nhưng Ngài cũng là Vua của chúng ta nữa. Là cha của
chúng ta, Ngài yêu thương chúng ta vô điều kiện. Là Vua của chúng ta, chúng ta
phải tôn kính và vâng lời Ngài. Công việc của chúng ta là quan hệ với Ngài theo
cả hai phương thức và để giữ sự cân đối lành mạnh giữa hai bên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét