Bông Gòn Trước Gió
“Khi một người nào da trên mình nổi sưng, mụt
lở, hoặc một đốm trắng, dường sẽ trở thành trên da mình một vít phung, thì
người ta phải dẫn người đó đến thầy tế lễ A-rôn, hay là đến một trong các con trai
người là những thầy tế lễ” — Lêvi
ký 13:2
Bất cứ ai đã từng trải qua thời gian ở học
đường hoặc khu vui chơi lân cận chắc chắn sẽ nghe thấy câu nói này trước đây: "Gậy và đá có thể làm gãy xương của tôi, nhưng danh
hiệu sẽ không bao giờ gây tổn thương cho tôi". Tuy nhiên, bất cứ ai
đã bị lạm dụng bằng lời nói có thể cho bạn biết, điều đó không đúng đâu. Trong
khi trẻ em có thể học tập để phục hồi từ những lần tấn công bằng lời nói như thế
nầy, sự thực vẫn còn đấy: lời nói có thể gây tổn thương.
Phần lớn phần đọc Ngũ Kinh tuần nầy tập
trung vào một chứng bệnh tâm thần, tự nó biểu hiện như một chứng bệnh về thể chất.
Đó là một chứng bệnh có thể ảnh hưởng đến tài sản, nhà cửa, và thậm chí đến cơ
thể của một người. Người nào mắc bệnh này được gọi là metzora theo tiếng Hy-bá-lai.
Thuật ngữ này là một sự rút gọn của ba từ Hy-bá-lai khác: motzi-shem-ra, có nghĩa là "nói xấu về người khác". Điều này tỏ ra tội
ác của kẻ mắc bệnh – kẻ dùng lời nói gây hại cho người khác.
Trong khi chúng ta biết lời nói có thể
gây tổn thương, có phải người phạm tội thực sự là xấu không? Nói cho cùng, lời
nói chỉ là lời nói. Chắc chắn, chúng có thể châm chích ở một thời điểm, nhưng
sau đó chúng bay theo luồng gió thổi. Có phải không?
Một câu chuyện thuật lại về một người kia
đi quanh quấy phá vị rabi của thị trấn quê nhà mình. Sau một thời gian, người nầy
hối tiếc về hành động của mình và xin vị rabi tha thứ, và cho biết ông sẽ làm bất
cứ điều gì để sửa chữa. Vị rabi bảo ông nầy lấy một chiếc gối và banh nó ra để
cho bông gòn tan rãi trong gió. Người nầy đã làm theo như vị rabi đã nói rồi sau
đó trở lại với vị rabi đó.
Vị rabbi nói: "Bây giờ hãy đi gom lại tất cả bông gòn ấy đi". Người kia đáp: "Nhưng điều đó là không thể làm được!" Sau đó, vị rabi đưa
ra quan điểm của mình: "Và cũng một thể ấy
với lời nói. Một khi chúng ra khỏi miệng của bạn, rút lại chúng là điều rất khó
và ai biết chúng sẽ đi bao xa".
Đây là lý do tại sao Kinh Thánh xem tội
nói xấu người khác như một hành vi xúc phạm nghiêm trọng, thậm chí xem đấy là một
căn bệnh. Lời nói được sánh với các mũi tên; một khi bắn ra, hướng đi của chúng
không còn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, và hiệu quả của chúng có thể
gây tử vong. Cái lưỡi thì mạnh y như một thứ vũ khí, Đức Chúa Trời đã dựng nên hai
cánh cổng để chứa nó - một là răng của chúng ta, còn cái kia là đôi môi của
chúng ta. Chúng ta cần cân nhắc cẩn thận lời nói của mình và suy nghĩ trước khi
chúng ta mở miệng ra để nói.
Suy cho cùng, xương bị gãy có thể lại lành,
nhưng lời nói gây tổn thương vẫn cứ tiếp diễn cho đến đời đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét