Đức Chúa Trời Là Nguồn Của Mọi Thành Công
“A-si-ri sẽ không giải cứu chúng tôi, chúng tôi sẽ không cỡi
ngựa chiến nữa, không nói với đồ bởi tay chúng tôi làm ra mà rằng: Các ngài là
thần của chúng tôi! Vì ấy là trong Ngài mà kẻ mồ côi tìm thấy sự thương xót!” — Ôsê 14:3
Hãy
tưởng tượng rằng bạn đang có mặt trên một chuyến xe lửa. Đột nhiên, bạn để ý
thấy một người ăn mặc không chê vào đâu được có hành động thật là lạ. Con người
này đang đứng dựa lưng vào tường của con tàu và đang đẩy với tất cả sức mạnh
của mình. Bạn hỏi người ấy, không biết mọi sự có bình thường không và tại sao
ông lại dựa lưng đẩy con tàu như thế. Người ấy cho biết: "Tôi
đã bị muộn một cuộc họp quan trọng, một cuộc họp có thể thực hiện hoặc phá vỡ
một thỏa thuận lớn. Bạn không thấy sao? Tôi đang cố gắng để làm cho con tàu đi
nhanh hơn!"
Tất nhiên, hết thảy chúng ta đều biết rằng
không có một lực đẩy nào nơi chiếc xe lửa để nó sẽ chạy nhanh hơn. Thêm nữa,
không một lượng nỗ lực nào từ phía chúng ta có thể giúp làm chuyển động. Thay
vì thế, chính cổ máy làm cho con tàu phải dịch chuyển. Thật là dại dột hoàn
toàn khi góp phần vào sự chuyển động của chiếc xe lửa với các khả năng riêng
của mình.
Tuy nhiên, có nhiều người trong chúng ta nắm
lấy cách tiếp cận với cuộc sống không khác gì với những nỗ lực vô ích của người
nầy trong thí dụ của chúng ta. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta là những người điều
khiển chương trình và tạo ra các kết quả trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta
nghĩ rằng chúng ta là những người chịu trách nhiệm cho mọi thành công (dù là cá nhân hay là chuyên sâu của chúng
ta).
Dù vậy, sự thật ấy là mọi thành công đều đến
từ Đức Chúa Trời. Trong khi chúng ta phải đặt chính nỗ lực của mình để chứng tỏ
sự bằng lòng thực thi phần của mình, cuối cùng thì chính Đức Chúa Trời Ngài là động
cơ chính lèo lái mọi đời sống của chúng ta. Không một lượng thúc đẩy nào nơi
phần của chúng ta có thể làm thay đổi hướng đi hay tốc độ chuyến hành trình của
chúng ta.
Trong sách Ôsê, chúng ta đọc: “chúng tôi sẽ không
cỡi ngựa chiến nữa, không nói với đồ bởi tay chúng tôi làm ra mà rằng: Các ngài
là thần của chúng tôi!” Vị tiên tri đang nói tới thời điểm khi mọi người đều
công nhận rằng Đức Chúa Trời là nguồn của mọi phước hạnh và thành công. Thay vì
gán mọi thành tựu của chúng ta cho chính mình và nhìn xem bàn tay của chúng ta là
"các thần", quyết định thành công hay
thất bại của chúng ta, chúng ta sẽ công nhận rằng chúng ta chỉ đơn thuần là đang
đi cùng chuyến xe thôi. Chúng ta phải cầu nguyện với Đức Chúa Trời và nhắm vào nỗ
lực của chúng ta, nhưng Ngài là động lực ở đằng sau mọi sự.
Trong thời đại này khi giờ làm việc mỗi tuần
tiếp tục tăng, trong khi thời gian dành cho gia đình và Đức Chúa Trời giảm đi tương
ứng, chúng ta cần phải dành ra một phút để nhớ rằng có một việc như "quá
tãi".
Có một việc như là nương cậy quá nhiều về những nỗ lực của chúng ta đến nỗi
chúng ta phải hy sinh đức tin của chúng ta nơi Đức Chúa Trời trong suốt tiến trình
này.
Khi chúng ta công nhận rằng Đức Chúa Trời là
Đấng Tiếp Trợ, Đấng Quyết Định, và là Đấng làm cho mọi sự phải năng động, không
cần phải lãng phí thời gian và năng lực của chúng ta để dựa vào tường xe mà đẩy,
một mình chúng ta không thể gây chuyển động được. Thay vì thế, thời gian của
chúng ta nên được sử dụng tốt hơn trong lời cầu nguyện và sự tử tế để Đức Chúa
Trời sẽ đáp trả lời cầu xin của chúng ta rồi tỏ ra sự tử tế cho chúng ta qua
việc khiến cho chúng ta được hanh thông – như chỉ có Ngài mới có thể làm được
mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét