Khởi Đầu Sự Khôn Ngoan
“Sự kính sợ Đức Giê-hô-va là khởi đầu sự tri thức; Còn kẻ ngu
muội khinh bỉ sự khôn ngoan và lời khuyên dạy” — Châm
ngôn 1:7
Câu chuyện kể lại người kia đi qua khu
rừng thì nhìn thấy cây nọ với mũi tên cắm chính xác ở tâm điểm của mục tiêu. Rất
ấn tượng, người nầy có để ý song vẫn tiếp tục đi thì nhìn thấy cây khác cách mấy
thước thôi, lại mũi tên cắm chính xác ở tâm mục tiêu. Khi tiếp tục đi, ông nhìn
thấy cây khác với mũi tên bắn thật hoàn hảo, rồi cây khác và cây khác nữa. Sau
khoảng 10 cây, người ấy quyết định rằng mình phải tìm cho ra cung thủ tài năng này
và tuyển anh ta vào đội quân của nhà vua.
Sau khi tìm kiếm, ông tìm thấy một người
đang bắn cung. Người khách lên tiếng hỏi: "Có phải anh là người đã bắn các mũi tên
ghim ở các cây trong rừng này không?" Cung thủ đáp: "Tôi đấy”. Người khách hỏi: "Tôi phải hỏi anh,
làm thế nào bạn trở thành một cung thủ tài ba đến thế, cứ mỗi lần bắn là mỗi lần
đánh dấu vậy?" Cung thủ giải thích: "Dễ mà. Tôi chỉ đơn giản bắn tên vào mấy
cây đó. Sau đó, tôi dán các mục tiêu xung quanh chỗ mũi tên mà tôi đã bắn ra!"
Câu chuyện này đã được sử dụng để minh
họa cách thức ai đó chú ý nhiều hơn vào sinh hoạt của mình hơn là chú ý đến độ
chính xác, họ có thể dễ dàng làm sai lệch hoặc xuyên tạc sự thật. Nói một cách
khác, khi ai đó muốn một câu trả lời tự thoả mãn, họ sẽ tìm thấy một mà thôi.
Khi ai đó muốn "các sự kiện" hỗ trợ một lý thuyết
mà họ xem là ưa thích, họ sẽ khám phá ra chúng hoặc bóp méo chúng. Người ta
không thể đến với lẽ thật trong khi gắn vào một lý tưởng giả dối.
Đây là lý do tại sao trong chương đầu
tiên của sách Châm ngôn, Vua Solomon dạy chúng ta: "Sự kính sợ Đức Giêhôva là khởi đầu sự tri
thức". Bậc thánh hiền Do Thái đưa ra thắc mắc người nầy phải làm gì với
người kia. Hết thảy chúng ta có thể nghĩ đến hạng người biết kính sợ Chúa, song
không phải là người rất thông minh, trong khi có những người khác họ rất sáng láng,
nhưng họ không kính sợ Đức Giêhôva.
Câu trả lời, ấy là "kính sợ Đức
Giêhôva" là nội dung chúng ta phải phấn đấu để nắm bắt lẽ thật trong đó.
Trong câu này, sợ nhắm về sự tin kính. Sợ nói tới việc nhìn xem Đức Chúa Trời là
Đấng Tối Cao và là Đấng quyết định tối hậu về thiện và ác thay vì cái tôi dễ lệch
lạc của mình theo tự nhiên. Sợ khiến cho Đức Chúa Trời ra "thật" đối với chúng ta, bởi
đó chúng ta đo lường được hết mọi ý tưởng, giá trị và cách xử sự khác. Chính
trong nội dung nầy mà chúng ta có thể hy vọng sẽ đạt được sự khôn ngoan thật, sự
khôn ngoan thanh sạch.
Nếu chúng ta muốn tìm kiếm lẽ thật,
chúng ta phải bắt đầu với nó. Chúng ta phải khởi sự từ chỗ nhận biết Đức Chúa
Trời là Đức Giêhôva là Đấng đã dựng nên trời và đất. Nếu chúng ta chân thành
trong việc theo đuổi tri thức, chúng ta sẽ tìm thấy sự khôn ngoan "quí hơn
vàng". . . và . . . "ngọt hơn tàng ong" (Thi thiên 19:10).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét