Sai
Lầm Của Ganh Tỵ
“Nhưng mẹ của đứa trẻ sống, vì gan ruột cảm
động thương yêu con mình, bèn tâu với vua rằng: Oi chúa tôi! Xin hãy cho người
kia con trẻ sống, chớ giết nó. Nhưng người kia nói rằng: Nó sẽ chẳng thuộc về
tao, cũng chẳng thuộc về mầy; hãy chia nó đi” — I
Các Vua 3:26
Phần đọc Kinh thánh tuần này có chứa câu
chuyện nổi tiếng về hai kỵ nữ và một em bé, với mỗi người nữ tự nhận mình là mẹ
đẻ của đứa trẻ. Cả hai người đều đến trước mặt vua Solomon, Chúa vừa ban cho
người sự khôn ngoan thiêng liêng, và họ chờ đợi sự phán xét. Vua Solomon đoán định
như thế nào chứ? Làm sao ông biết được người nữ nào là mẹ ruột của đứa trẻ?
Solomon sử dụng sự hiểu biết đáng kinh ngạc của
ông về bản chất con người. Ông đề nghị đứa trẻ phải bị chia làm hai để mỗi người
mẹ có một nửa đứa trẻ đó. Tất nhiên, như chúng ta biết, đứa trẻ sẽ không còn sống
được, nhưng lạ thay, một người nữ đã đồng ý với sự sắp xếp này. Dù vậy, người nữ
kia lại khẳng định rằng thà để cho đứa trẻ sống thay vì phải đối mặt với cái
chết chắc chắn.
Trong sự khôn ngoan và hiểu biết của Solomon về
sự ganh tỵ, ông phân biện rằng người mẹ thật sẽ không bao giờ làm hại chính con
ruột của mình. Dầu vậy, một người ganh tỵ sẽ làm bất cứ điều gì để lấy đi những
gì người kia có, thậm chí nếu điều đó chẳng thêm gì vào những gì nàng ta có!
Ganh tỵ có phần nào bị mất trí. Gạnh tỵ giống
như thể mong muốn một nửa đứa trẻ để người kia chẳng còn có gì hết. Những gì
người kia có hoặc không có chẳng tạo ra một sự khác biệt nào với những gì chúng
ta có hay thiếu mất. Tuy nhiên, người ta sẽ dành một lượng lớn thời gian và
năng lực tập trung vào cải của người khác - ngay cả khi nó chẳng có hiệu quả gì
trên đời sống của họ.
Trong
sách Châm ngôn, vua Solomon viết "Còn
sự ghen ghét là đồ mục của xương cốt" (14: 30b). Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng một người ganh tỵ không những
phân hủy tự nhiên sau khi chết, mà còn không tự nhiên - xương cốt của người ấy
cũng sẽ mục nát nữa. Có phải đây là loại hình phạt và thể nào nó được kết nối
với dấu vết của sự ghen tuông?
Từ ngữ Hêbơrơ nói tới xương cốt là etzem. Tuy nhiên, từ ngữ cũng có
nghĩa là "bản chất". Sở dĩ như vậy là vì thứ
nấy có nhiều hơn bất kỳ một chi thể nào khác trong cơ thể con người, xương cốt của
một người tượng trưng cho họ là ai và thứ mà họ được tạo thành. Khi một người ganh
tỵ với người khác, kỳ thực là họ đang phủ nhận họ là ai. Điều nầy giống như
muốn dùng cặp kính của người kia mặc dù chúng hoàn toàn không thích ứng với bạn.
Sống ganh tỵ với những gì người khác có là phủ nhận thực sự mình là ai và những
gì mình đặc biệt có cần. Ganh tỵ làm phân hủy xương cốt và cá tính của một
người. Gạnh tỵ gây hại và tự mình thất bại; nó chẳng có ý nghĩa gì hợp lý cả.
Cảm tạ Chúa, thuốc giải cho cách xử sự tự hủy
diệt này là nắm lấy lai lịch của mình và công nhận rằng mọi sự trong cuộc sống
của chúng ta đã được sắp đặt trọn vẹn cho chúng ta. Khi chúng ta chấp nhận sự
thực ấy, chúng ta sẽ không muốn điều chi thuộc về bất cứ ai khác. Vì vậy, khi
chúng ta khởi sự mỗi ngày, chúng ta hãy lặp lại những lời này với lòng mình cho
đến khi cảm thấy chúng thấm sâu vào xương cốt của chúng ta: "Đức Chúa Trời đã ban cho tôi chính xác
những gì tôi cần cho cuộc sống của tôi hôm nay - và tôi rất biết ơn Ngài".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét