Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

TRƯỚC TIÊN - THA THỨ


Trước Tiên – Tha Thứ
Bây giờ, đừng sầu não, và cũng đừng tiếc chi về điều các anh đã bán tôi đặng bị dẫn đến xứ nầy; vì để giữ gìn sự sống các anh, nên Đức Chúa Trời đã sai tôi đến đây trước các anh — Sáng thế ký 45:5

Phần đọc Kinh Thánh tuần nầy nằm giữa những tiểu đoạn tình cảm nhất trong Kinh Thánh Hybálai. Câu chuyện nói tới Giôsép và các anh của ông lên đến cao điểm khi các anh phát hiện ra họ đang hoàn toàn ở chỗ được thương xót bởi người cai trị xứ Ai Cập mà họ không quen biết, thực sự là em của họ là Giôsép.

Khi các anh biện hộ về đời sống của Bêngiamin, là người bị gán cho là kẻ trộm, họ giải thích rằng để mất Bêngiamin sẽ là một án tử hình dành cho cha của họ. Đây chính là những người anh mau tay gạt bỏ Giôsép, bất chấp điều gì xảy đến cho em mình và cho cha của mình. Những cảm xúc cũ hiện đến ở tuyến đầu cho Giôsép và các anh của ông được nhắc nhớ cách đau đớn về một quá khứ vẫn còn ám ảnh hết thảy họ.

Kinh Thánh mô tả bi kịch: "Bây giờ, Giô-sép không còn thể nào cầm lòng cho đậu được … Người cất tiếng lên khóc; dân Ê-díp-tô nghe. . . " (Sáng thế ký 45:1-2). Sau đó, Giôsép tỏ mình ra, ông nói: "Tôi là Giô-sép! Cha tôi còn sống chăng?" (Sáng thế ký 45: 3). Nói cách khác, Giôsép cơ bản nói rằng: các anh có quan tâm gì đến sức khoẻ của cha đâu khi các anh ruồng bỏ tôi? Các anh quan tâm đến tôi ở chỗ nào chứ?

Các anh đã nhận ra trong một khoảnh khắc đáng sợ khi Giôsép nói đúng và họ đã sai. Giôsép đã chính xác trong việc dự đoán rằng một ngày kia ông sẽ cai trị trên các anh của ông - đó không phải là một mưu tính nham hiểm đâu. Ông đã không xử sự xứng với những gì họ đã làm cho ông. Các anh cũng nhận ra rằng họ đang ở trong một tình trạng khá nghiêm trọng. Họ đã sai trái đối với người có quyền lực đứng thứ nhì trong xứ Ai Cập. Các anh Giôsép "trước mặt người … bối rối, chẳng đáp lời được" (Sáng thế ký 45:3).

Tiếp đến là một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất trong lịch sử nhân loại. Chính cái “trước tiên” khác cho con người - ấy là sự tha thứ. Đây là sự kiện tha thứ đầu tiên được ghi lại. Đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy người nầy tha thứ cho người kia. Ấy chẳng phải vì cớ giải trí ấn tượng mà Kinh Thánh đi một khoảng lâu dài thể ấy để mô tả những cảm xúc sâu sắc và sự tổn thương lớn lao hiện hữu ở thời điểm của sự tha thứ. Kinh Thánh dạy cho chúng ta biết, và Giôsép làm gương cho chúng ta, rằng sự tha thứ đó là một việc mà hết thảy chúng ta nên phấn đấu để đạt tới. Vô luận chúng ta tổn thương đến ngần nào, khi ai đó thực sự hối hận, chúng ta phải tìm thấy sự tha thứ ấy trong tấm lòng của chúng ta để bỏ đi quá khứ và tha thứ.

Hết thảy chúng ta đều đã bị tổn thương tại điểm nầy hay chỗ khác bởi ai đó. Rơi vào sự cay đắng và oán giận đối với phần còn lại của cuộc sống chúng ta là điều quá dễ dàng. Nhưng cái khó là, chúng ta hãy noi theo sự chỉ dẫn của Giôsép và phải mạnh mẽ đủ để tha thứ. Như thi sĩ Alexander Pope đã nói: "Phạm tội là con người, còn tha thứ là thiêng liêng".

Hãy sống thiêng liêng và tha thứ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét