Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

VUI VẺ VỚI PHẦN CỦA MÌNH


Vui Vẻ Với Phần Của Mình
“Môi-se nói cùng Cô-rê rằng: Hỡi con cháu Lê-vi, bây giờ hãy nghe. Về phần các ngươi, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã biệt các ngươi riêng ra với hội chúng Y-sơ-ra-ên, và khiến các ngươi đến gần Ngài đặng làm công việc trong đền tạm của Đức Giê-hô-va, đặng chực hầu việc trước mặt hội chúng, việc ấy há là nhỏ mọn sao? – Dân số ký 16:8–9

Bậc thánh hiền Do thái hỏi trong Kinh  Talmud: “Ai là người giàu có?” Họ đáp: “Người nào vui vẻ với phần của mình”. Phân đoạn Kinh thánh tuần nầy gợi lại sự loạn nghịch của Cô-rê nghịch với Môise và Arôn. Nếu giàu có được xác định bởi bao nhiêu thứ mà một người có, thì Cô-rê là một trong những người giàu có nhất đã từng sống. Tuy nhiên, nếu bạn đánh giá sự giàu có của một người bằng định nghĩa của bậc thánh hiền, sẽ chẳng có một người nào nghèo khổ đâu. Cô-rê đã có mọi sự trong thế gian, song vẫn chưa phải là hạnh phúc.
Cô-rê là một người Lêvi, ra từ dòng Kê-hát, là người được giao cho một trong những vai trò quan trọng nhất giữa vòng dân sự. Họ đã được ấn định cho phần việc quan trọng mang lấy các khí cụ thánh của Đền thờ bất cứ khi nào dân Israel ra đi. Về mặt cá nhân, họ đã khiêng Hòm Giao Ước, chân đèn, cùng các thứ khác nữa. Đúng là một đặc ân! Tuy nhiên, đặc ấy ấy cũng có một giới hạn. Trong khi người Lêvi khiêng các đồ vật thánh khiết nhất trong thế gian, họ đã bị cấm không được nhìn vào chúng.

Đây là gốc rễ tình trạng bất hạnh của Cô-rê. Ông ta sống gần gũi Chúa và quan trọng như thế, tuy nhiên chưa quan trọng và gần gũi bằng các thầy tế lễ, họ có thể nhìn xem và làm những việc đã cấm đoán đối với ông. Thiệt là đơn giãn, Cô-rê đã sanh lòng ghen tương. Vì mọi sự mà ông đã có, ông cảm thấy mình vẫn còn thiếu thốn.

Tôi có nghe kể một câu chuyện từ một vị rabi tại thành Jerusalem, câu chuyện nầy cung ứng cho chúng ta nhiều triễn vọng. Vị rabi thuật lại một cậu bé kia khi có người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng. Nó quan sát máy vô tuyến truyền hình với anh của nó, cả hai ngồi dán mắt vào TV với sự kính nể các phi hành gia. Vị rabi nhớ đứa em nói: “Em sợ cho gã phải ngồi trên chiếc tàu con thoi trong khi các phi hành gia kia đã hạ cánh rồi đi bộ trên mặt trăng! Ông ta ở rất gần với mặt trăng, song ông ta không thể đi bộ trên mặt trăng được”. Anh nó đáp: “Anh dám chắc ông ta yên tâm hơn. Phi hành gia trên tàu con thoi vốn hiểu rằng nếu ông ta rời khỏi đó, cả hai người kia sẽ bị kẹt trên mặt trăng cho đến đời đời luôn! Ông ta nhìn biết vai trò của mình quan trọng là dường nào, và vì thế ông ấy không ghen tương với hai người kia”.

Trong câu nói ấy có thuốc giải độc cho sự ghen tương mà Cô-rê đã có — và cần phải thành thực, chúng ta cảm nhận hết lúc nầy đến lúc khác như thế là dường nào. Chúng ta phải nhìn biết vai trò của mình do Đức Chúa Trời ban cho là quan trọng đến nỗi chúng ta không nên ghen tương đối với công việc của người khác trong thế gian. Chúng ta có một chỗ đứng trong gia đình và trong cộng đồng của chúng ta và có lẽ một công việc ở sở làm nữa. Hãy hiểu rõ vai trò bạn được ban cho mà không một người nào khác có thể phu phỉ được. Khi chúng ta sống vui vẻ với phần của mình, chúng ta sẽ chẳng thiếu thốn chi cả.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét