Bạn Đã Tiếp Thu Các Bài Học Chưa?
“Đoạn, dân Y-sơ-ra-ên đi từ
núi Hô-rơ về hướng Biển đỏ, đặng đi vòng theo xứ Ê-đôm; giữa đường dân sự ngã
lòng. Vậy, dân sự nói nghịch cùng Đức Chúa Trời và Môi-se mà rằng: Làm sao người
khiến chúng tôi lên khỏi xứ Ê-díp-tô đặng chết trong đồng vắng? Vì đây không có
bánh, cũng không có nước, và linh hồn chúng tôi đã ghê gớm thứ đồ ăn đạm bạc nầy” — Dân số ký 21:4–5
Có thể bạn để ý thấy rằng chính những thách
thức như thế đang tái phát trong đời sống của bạn. Chúng có thể là những nan đề
về tài chính hay những khó khăn trong quan hệ. Có thể bạn đang phấn đấu với
tình trạng sức khỏe hiện đang cứ lui dần kia. Nếu có điều gì như thế nghe quen
quen, có thể là Đức Chúa Trời đang ra sức dạy dỗ bạn điều chi đó. Từng trăn trở
trong cuộc sống là một bài học. Mỗi thử thách là một vị giáo viên. Nhưng nếu chúng
ta không hiểu vị giáo viên đang tìm cách dạy chúng ta điều gì, bài học sẽ được
lặp đi lặp lại mãi cho mà xem.
Đức Chúa Trời là một vị giáo viên rất kiên
nhẫn. Mặt khác, chúng ta thường được ăn nuốt trước khi chúng ta nhận lãnh điều
chi là đúng đắn.
Trong phần đọc Kinh thánh tuần nầy, dân Do thái
đã sống qua nhiều tuần lễ từ lúc bước vào Đất Hứa. Thực vậy, trong phân đoạn Kinh
thánh nầy, họ đang gặp gỡ các trận đánh đầu tiên của họ trên đường vào trong
đất ấy. Đã 39 năm qua sống trong sa mạc, và phần cuối cùng rốt lại đang ở trước
mắt họ. Và rồi chúng ta nghe câu nầy: “Làm
sao người khiến chúng tôi lên khỏi xứ Ê-díp-tô đặng chết trong đồng vắng? Vì
đây không có bánh, cũng không có nước, và linh hồn chúng tôi đã ghê gớm thứ đồ
ăn đạm bạc nầy”
Nghe có quen không chứ? Chắc là quen rồi đấy!
Chúng ta đã nghe một số hình thức than phiền như thế nầy nhiều lần trước đây — Xuất
Êdíptô ký 14 và 16, rồi Dân số ký 14, 16, và 20, hết thảy đều chứa những lời
than vãn y như thế nầy đây. Rồi ở đây, một lần nữa trong Dân số ký 21, dân sự
hãy còn lằm bằm.
Đúng là thất vọng cho dân Do thái lẽ ra họ
phải nhịn nhục, trung tín, và tin cậy Đức Chúa Trời hơn mới phải, họ đã sống
trong Đất Hứa mới chỉ có mấy tuần lễ mà chẳng có việc nếm trải chuyến hành
trình đau khổ qua sa mạc cùng những thử thách và rắc rối cam go của nó.
Thêm nữa, khi chúng ta nhìn kỹ hơn nơi sự
than phiền của họ, thiệt là chẳng hợp lý tí nào cả. Thứ nhứt, họ than phiền
rằng họ không có bánh ăn, nhưng một giây sau, họ than phiền về việc họ ghê gớm
thứ đồ ăn của họ. Chúng ta biết nguồn lương thực chính của họ là mana,
là thứ mà chúng ta đã học biết có thể nếm giống như bất cứ thứ gì – kể cả bánh
mì. Họ cũng nói họ chẳng có nước uống, song giống như chương trước, chúng ta đọc
thấy thể nào Môise đã lấy nước ra từ một hòn đá. Rồi điều chi xảy ra tiếp ở đây
chứ?
Như Kinh thánh giải thích, nước Ê-đôm sẽ
không để cho con cái Israel đi ngang qua đất họ mà vào xứ Canaan, điều nầy buộc
dân Do thái phải đi một vòng xa hơn bao gồm cả việc đánh nhau với những gã giềnh
giàng ở Sihôn và Óc. Đơn giản thôi, dân Do thái đã xong việc ấy. Họ đang tỏ ra
hết mình sự nhịn nhục, can đảm, và đức tin. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời không muốn
họ phải thối lui; Ngài muốn họ phải lớn lên!
Tôi nghĩ rằng khi Đức Chúa Trời sai đến cùng chúng
ta chính những thử thách đó trong cuộc sống thật nhiều lần, Ngài đang yêu cầu chúng
ta phải làm theo y như vậy. Đừng tỏ ra mệt nhọc vì chính các nan đề ấy. Thay vì
thế, bạn được khôn ngoan hơn, có mục tiêu cao cả hơn, và tiếp thu các bài học
mà Đức Chúa Trời đã đặt trên linh trình nhắm tới sự thành công của bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét