Dấy Lên Cao Hơn
“Môi-se sai đòi Đa-than và
A-bi-ram, con trai Ê-li-áp; nhưng hai người đáp rằng: Chúng tôi không đi lên
đâu” — Dân số ký 16:12
Stan Mikita là cầu thủ khúc côn cầu chuyên
nghiệp trên băng, ông được xem là trọng tâm tốt nhứt từ thập niên 60. Mikita nổi
tiếng trong việc sẵn sàng va chạm trong suốt các trận đấu, và như một kết quả,
ông tốn nhiều thì giờ có mặt trong vùng cấm địa. Tuy nhiên, ông đã dừng lại khi
đứa con gái 8 tuổi hỏi ông một câu rất vô tư: “Làm sao ba có thể ghi
bàn một khi lúc nào ba cũng ở trong vùng cấm địa chứ?”
Nếu không có gì khác, sứ điệp trong phân đoạn
Kinh thánh tuần nầy nói tới sự loạn nghịch chống lại Môise và Arôn là trận đánh
tồi tệ cho mọi người. Chắc chắn là có những lúc phải đứng dậy vì điều chi đúng
đắn rồi thậm chí phấn đấu cho điều đó, song đấy chẳng phải là loại phấn đấu mà chúng
ta đang nói tới, đấy cũng chẳng phải là loại đấu tranh đã diễn ra trong phần
đọc Kinh thánh tuần nầy. Cuộc nổi loạn nầy do các cấp lãnh đạo hay ganh tỵ, họ
tự cao tự đại với những động cơ thầm kín vô lý.
Trong Do thái giáo, có một thuật ngữ
Hy-bá-lai rất đặc biệt được sử dụng để nói tới những lần cãi lẫy như thế. Thuật
ngữ ấy gọi là machloket, và khi các mẫu tự
Hy-bá-lai được tráo đi, chúng kết thành chelek mavet, ý
nói “chết từng phần”. Phàn nàn và đấu tranh thể
ấy là một loại chết chóc, và trong trường hợp của Cô-rê cùng những kẻ theo
người, cuộc đấu tranh đó đã kết quả bằng sự chết. Sự loạn nghịch của Cô-rê
không những dẫn tới cái chết của ông, mà còn dẫn tới cái chết của 250 người
theo ông và 15.000 người Do thái khác đã ngã chết từ hệ quả của sự nổi loạn đó.
Đấu tranh nhỏ nhặt, nhưng tàn nhẫn như thế đã được sánh với làn khói thuốc lá. Nó
làm bẫn bầu không khí và làm hại cho nhiều người vô tội.
Những người bị tổn thương từ việc tham gia
vào cuộc đấu tranh thể ấy vẫn là những kẻ tự chuốc hại lấy thân. Trong phân
đoạn Kinh thánh, chúng ta đọc thấy rằng Môise đã chìa tay ra cho Đathan và Abiram,
là những kẻ đồng hỗ trợ cho Cô-rê. Môise đã chìa tay ra trong sự thuận hiệp. Tuy
nhiên, đáp ứng của Đathan và Abiram là: “Chúng
tôi không đến đâu” Họ bị cái tôi cùng các nan đề tư riêng mình
bọc lấy đến nỗi họ không bằng lòng “trao cho hòa thuận một cơ hội”. Bậc thánh hiền Do thái
chỉ ra rằng theo ngôn ngữ Hy-bá-lai, lời lẽ của Đathan và Abiram được chuyển
dịch như sau: “Chúng
tôi không đi lên đâu”. Với lời lẽ đó, họ đã đóng ấn chính số phận của họ. Khi
họ từ chối Môise, họ bị định phải đi xuống cái hố, không bao giờ trở lên được
nữa.
Dường như là mình tỏ ra yếu đuối và tự hạ
thấp xuống khi chúng ta bước ra khỏi cuộc đấu tranh hoặc khi chúng ta tìm cách
thực hiện những sửa đổi. Nhưng sự thực, ấy là khi phải chìa tay ra với mối
tương giao và sự tha thứ, chúng ta đang dấy lên cao hơn. Vì vậy, có nhiều người
để cho sự kiêu ngạo của họ cứ thẳng con đường tiến của nó. Họ tưởng họ đang bảo
đảm vị trí cao cả của họ bằng cách từ chối cách thức nào khác. Nhưng khi chúng
ta tiếp thu từ phần đọc Kinh thánh tuần nầy, khi chúng ta lên mình kiêu ngạo, chúng
ta vấp ngã hoàn toàn; tuy nhiên, khi chúng ta tự hạ mình xuống giống như Môise
đã làm, chúng ta đang dấy lên cao hơn đấy thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét