Nguyện
Ý Ngài Được Nên
“Giô-suê, con trai của Nun, từ Si-tim mật sai hai người do thám
mà rằng: Hãy đi do thám xứ, nhất là Giê-ri-cô. Vậy, hai người ấy đi đến nhà của
một kỵ nữ tên là Ra-háp, và ngụ tại đó” —
Giôsuê 2:1
Câu chuyện thuật lại về Rabi Joshua, ông vốn
là người cực kỳ khôn khéo song bề ngoài trông không hấp dẫn lắm. Một ngày kia,
vị rabi gặp gỡ con gái của Hoàng đế. Cô hỏi rất thẳng thắn: “Sao
Đức Chúa Trời lại đặt nhiều sự khôn khéo trong một cái bình xấu xí như vậy chứ?”
Thay
vì nhắm vào lời bình của công chúa, Rabi Joshua hỏi lại: “Cha
của cô giữ rượu ngon trong chỗ nào?” Công chúa đáp: “Trong mấy cái bình
bằng đất nung”.
Vị rabi hỏi tiếp: “Chứa rượu ngon trong
mấy cái bình đẹp kia thì không thích hợp sao?” Công chúa đồng ý và chuyển
hết rượu ngon của cha cô vào mấy cái bình bằng vàng và bằng bạc. Không lâu sau
đó, tất cả rượu đều hóa chua. Khi công chúa gặp lại vị rabi, cô thuật lại cho
ông biết mọi việc đã xảy ra. Đổi lại, rabi Joshua giải thích bài học mà ông
muốn cô công chúa kia phải tiếp thu: Giống như rượu ngon được lưu giữ tốt nhất
trong mấy cái bình đơn sơ, chẳng có gì hấp dẫn, thì sự khôn ngoan cũng một thể
ấy.
Trong phần đọc Kinh thánh tuần nầy, chúng ta học
biết thể nào các thám tử đã được sai phái vào xứ Israel đã đưa ra một báo cáo
xấu về đất đai. Khi đọc phần Kinh thánh liên quan, khoảng 38 năm sau đó, và Joshua
đã sai hai thám tử đi do thám xứ. Lần nầy, họ không đem về một báo cáo tiêu cực;
thay vì thế họ đã nhận được thông tin cần thiết để đánh chiếm lấy xứ và thành
công đem mọi điều biết mà họ thu thập được trình cho Giôsuê. Không lâu sau đó, Giôsuê
đã dẫn con cái Israel vào trong Đất Hứa.
Bậc thánh hiền Do thái dạy rằng khi các thám
tử đi do thám xứ, họ tự đội lốt làm những người thợ gốm rồi cứ rao: “Bình gốm
đây! Bình gốm đây!” Tuy
nhiên, không những đây là cách giải thích mọi việc mà các thám tử đã lo làm; mà
còn là một mô tả tình trạng lý trí của họ nữa. Khi 10 thám tử được sai đi trong
thời của Môise mang về báo cáo xấu về đất đai, họ đang làm theo lối suy nghĩ
riêng của họ. Họ đã tự mình thôi không chìu theo ý muốn của Đức Chúa Trời và
làm theo ý riêng của họ.
Ngược lại, các thám tử của Giôsuê thì giống
như mấy cái bình bằng đất nung. Loại bình nầy chẳng có chút giá trị gì ở bề ngoài
của chúng, giống như mấy cái bình được làm bằng bạc, vàng, hay sắt. Giá trị duy
nhứt của cái bình bằng đất nung là khả năng giữ lấy vật nó chứa. Tương tự, hai
người nầy chẳng có chút giá trị gì nơi dáng dấp bề ngoài của họ. Thay vì thế, họ
đã nhìn thấy giá trị duy nhứt khi phục vụ trong vai trò mấy cái bình cho ý muốn
của Đức Chúa Trời. Kết quả cho thấy rằng họ đã thành công ở chỗ nhiều người
khác đã thất bại. Một trong những lời cầu nguyện có năng quyền nhất mà chúng ta
có thể đưa ra là cầu xin Đức Chúa Trời sử dụng chúng ta trong vai trò một cái
bình. Bậc thánh hiền dạy: “Hãy biến ý muốn Ngài thành ra ý muốn của các
ngươi, để Ngài sẽ biến ý muốn của các ngươi thành ra ý muốn của Ngài. Hãy vô
hiệu hoá ý muốn các ngươi trước ý chỉ của Ngài, để Ngài sẽ vô hiệu hoá ý muốn
của nhiều người khác trước ý muốn của các ngươi”. Chúng ta hãy trở thành
thứ bình thích đáng cho ý muốn của Đức Chúa Trời; hãy đặt giá trị của chúng ta trong
thứ bình thiêng liêng chớ không phải thứ bình bằng đất của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét