Khi Bánh Xe Đổi Chiều
“Bèn là Đức Chúa Trời đoán
xét: Ngài hạ kẻ nầy xuống, nhắc kẻ kia lên” — Thi thiên 75:7
Câu chuyện dân gian của người Do thái thuật lại về một đôi vợ
chồng trẻ đã sống vào khoảng thế kỷ thứ 12. Hai vợ chồng mới vừa kết hôn và vẫn
còn tìm hiểu nhau. Người vợ biết chồng mình trước đây cực kỳ nghèo khó tới chỗ
phải đi ăn xin. Người chồng biết vợ mình trước khi kết hôn đã bị người bạn đời
bỏ rơi. Bây giờ, người chồng mới đã là một doanh nhân cực kỳ thành công, và cả
hai đã sống rất hạnh phúc.
Người vợ có một truyền thống. Mỗi ngày nàng sẽ dọn bữa tiệc vào
buổi trưa và chồng nàng sẽ kết thúc công việc làm ăn trở về nhà rồi thưởng thức
bữa ăn với vợ mình. Một ngày kia, khi họ mới ngồi vào bàn, thì có tiếng gõ cửa.
Người chồng mở cửa ra thì thấy một gã ăn mày đang xin thức ăn. Người chồng mới
nhớ lại mình đã sống trong những cảnh ngộ đó, nên nói cho gã kia biết gã có thể
thưởng thức toàn bộ bữa ăn do vợ mình dọn; khi ấy gã nghèo nàn kia đã ăn xong món
sau cùng, hai vợ chồng còn biếu cho gã một túi đầy những đồng tiền để gã ra về.
Sau khi gã ăn mày đi rồi, người chồng để ý thấy vợ mình có nét
mặt hơi lạ thì lên tiếng hỏi nàng có gì không phải chăng? Nàng đáp: “Trong
cuộc hôn nhân đầu tiên của em, em cũng dọn một bữa ăn vào ban trưa như em đang
làm cho chúng ta. Một ngày kia, có gã ăn xin đến trước cửa nhà mình khi em ngồi
dùng bữa với chồng em. Tuy nhiên, chồng em quát đuổi gã nghèo ấy đi mà chẳng có
bố thí thứ gì hết. Sau đó, chúng em mất hết tiền bạc và chồng em đã bỏ em”.
Người vợ nói tiếp: “Gã ăn xin mới đến hôm nay là người chồng
trước của em”. Chồng nàng đáp: “Anh
biết”. Vợ hỏi: “Nhưng
làm sao biết?” Chồng nàng đáp: “Anh
là gã ăn xin đã đứng trước cửa”.
Trong Thi thiên 75, chúng ta đọc: “Bèn là
Đức Chúa Trời đoán xét: Ngài hạ kẻ nầy xuống, nhắc kẻ kia lên”. Bậc thánh hiền Do thái
bình luận rằng giàu và nghèo đều đến từ Đức Chúa Trời. Thường thì người giàu hay
lạm dụng mọi tài nguyên của mình, Đức Chúa Trời bần cùng hoá người ấy rồi làm
cho ai đó xứng đáng được giàu lên.
Đối với người nào trong chúng ta đã được chúc phước với việc có
nhiều của cải, sứ điệp cho chúng ta thấy của cải và sự giàu có vật chất và của chúng
ta hết thảy có thể bị dời đi trong phút chốc. Vì vậy, sử dụng những gì Đức Chúa
Trời đã ban cho chúng ta một cách thích ứng là bổn phận của chúng ta. Còn đối
với kẻ kém may mắn hơn, sứ điệp cơ bản cho biết rằng Đức Chúa Trời có thể thay
đổi hoàn cảnh của chúng ta chỉ trong phút chốc mà thôi. Cuộc sống không phải là
thế mãi đâu; hãy suy nghĩ về cuộc sống ấy giống như cái bánh xe đổi chiều vậy. Những
gì trên cao hôm nay có thể bị hạ thấp xuống ngày mai.
Tốt nhứt là luôn luôn in trong trí rằng hoàn cảnh hiện tại của chúng
ta không nhất thiết là số phận vĩnh viễn cho chúng ta đâu — bất luận hoàn cảnh
của chúng ta hôn nay có thế nào đi nữa. Công việc của chúng ta là hết sức phục
vụ Đức Chúa Trời khi chúng ta có thể trong những hoàn cảnh mà chúng ta đang
nhìn thấy mình trong đó hôm nay – với lòng nhận biết rằng mọi sự sẽ khác đi hoàn
toàn vào ngày mai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét