Với
Đức Tin Bạn Không Thua Thiệt Bao Giờ
“Đức Giê-hô-va phán như vầy: Đáng rủa thay là kẻ nhờ cậy loài người,
lấy loài xác thịt làm cánh tay, lòng lìa khỏi Đức Giê-hô-va. Nó sẽ như thạch thảo
trong sa mạc, không thấy phước đến, nhưng ở trong nơi đồng vắng khô khan, trên
đất mặn không dân ở. Đáng chúc phước thay là kẻ nhờ cậy Đức Giê-hô-va, và lấy Đức
Giê-hô-va làm sự trông cậy mình” — Giêrêmi
17:5–7
Có lẽ hết thảy chúng ta sẽ nghĩ đến những
người nào đã nếm trải nhiều thách thức rất khó khăn trong cuộc sống. Có thể đó
là một căn bịnh, mất mát người thân, các thử thách về tài chánh, hay cuộc hôn
nhân mong manh. Một số trong những người nầy đã treo đức tin của họ lên trong
suốt toàn bộ thử thách của họ; mặc dù vậy, họ không nhận lãnh các kết quả mà họ
đã mơ ước. Và số người nầy vẫn không tẻ tách ra khỏi kinh nghiệm cay đắng và thất
vọng ấy; thay vì thế họ đã bước đi thậm chí với đức tin lớn lao hơn nơi Đức
Chúa Trời. Làm sao việc ấy là khả thi được chứ?
Lý do là vì đức tin không phải là tin tưởng
rằng chúng ta sẽ nhận lãnh những gì chúng ta mong muốn. Đức tin là tin tưởng
rằng điều gì sẽ xảy ra là vì đó là điều tốt nhứt. Đức tin là tin tưởng rằng Đức
Chúa Trời là nhơn từ, rằng Đức Chúa Trời quan phòng chúng ta, và Ngài sẽ làm
những gì là tốt nhứt cho chúng ta. Đức tin là nhìn biết rằng trong khi chúng ta
không thể hiểu được mọi đường lối của Đức Chúa Trời luôn luôn, chúng ta có thể
tin cậy nơi chúng.
Đây là lý do tại sao một người có thể nếm
trải một sự thử thách khó khăn trong cuộc sống, kết thúc với những kết quả mà
người ấy [nam hay nữ] không mong muốn,
tuy nhiên vẫn cảm thấy gần gũi với Đức Chúa Trời hơn trước đây bao giờ. Bậc
thánh hiền Do thái dạy rằng sự chọn lấy có đức tin được ban thưởng với đức tin lớn
lao hơn và tình trạng gần gũi với Đức Chúa Trời. Như phần đọc Kinh thánh tuần
qua: “Đáng chúc phước thay là kẻ nhờ cậy Đức
Giê-hô-va, và lấy Đức Giê-hô-va làm sự trông cậy mình”. Người có đức tin được
phước như thế nào? Người ấy [nam hay nữ]
được phước với nhiều đức tin, nhiều sự bình an, nhiều sự vui mừng, và một tình
trạng gần gũi hơn với Đức Chúa Trời – bất chấp những kết quả lời cầu nguyện của
người [nam hay nữ] ấy.
Mặt khác, người ta có thể chọn đặt đức tin của
họ nơi con người. Hơn nữa, người ta có thể thực sự đạt được những kết quả mà họ
dám trông mong. Những vị bác sĩ lo cứu chữa người thân, bạn hữu giúp cho họ có
công ăn việc làm. Tuy nhiên, số người nầy sẽ bỏ sót lẽ thật là chính Đức Chúa
Trời là Đấng đã làm những việc lớn lao nầy cho họ và số người kia dấn thân vào
giúp đỡ cho họ đều là sứ giả của Đức Chúa Trời. Có thể họ đã nhận được những gì
họ mong muốn, còn Giêrêmi thì nói như vầy: Đáng rủa
thay là kẻ nhờ cậy loài người, lấy loài xác thịt làm cánh tay…”.
Số người nầy đã thắng trận chiến hoàn toàn song
lại thua cuộc chiến vì “lòng [họ] lìa khỏi Đức
Giê-hô-va”. Sự tin cậy của họ nơi
con người đã tạo ra khoảng cách đối với Đức Chúa Trời. Đây là lời “rủa sã” về việc tin cậy nơi con người. Sự tin đó đẩy
một người ngày càng xa khỏi Chúa.
Tôi muốn khích lệ chúng ta phải nắm chặt lấy đức
tin của mình dù có những việc lộ ra theo cách chúng ta muốn hay không muốn. Với
đức tin chúng ta không thua thiệt đâu. Một là chúng ta nhận lãnh những gì chúng
ta cầu xin hoặc chúng ta nhận lãnh thứ chi đó thậm chí còn tốt đẹp hơn — sự gần
gũi với Đức Chúa Trời. Loại gần gũi và đức tin sâu sắc như thế nầy là một món
quà vô giá; một món quà sẽ khiến toàn bộ đời sống của chúng ta ngày càng được
thêm bình an, vui mừng và tràn đầy ý nghĩa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét