Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

ĐỨC TIN THẮNG HƠN SỰ KIỆN


Đức Tin Thắng Hơn Sự Kiện
 “đoạn để dành cho đến ngày mười bốn tháng nầy; rồi cả hội chúng Y-sơ-ra-ên sẽ giết nó, vào lối chiều tối. Họ sẽ lấy huyết đem bôi trên hai cây cột và mày cửa của nhà nào ăn thịt chiên con đó — Xuất Êdíptô ký 12:6–7

Câu chuyện Xuất Aicập nhắm vào một hành động. Theo truyền khẫu của người Do thái, bốn phần năm dân Israel đã không rời khỏi Aicập. Họ chưa sẵn sàng để bước ra với đức tin mà đi theo Đức Chúa Trời, qua tôi tớ Ngài là Môise, vào trong sa mạc cùng với một số phận không biết chắc. Nhưng đối với những người nào muốn tránh thoát được nanh vuốt tàn bạo của người Aicập, ai nấy đều phải chiếu theo mạng lịnh nầy:  “rồi cả hội chúng Y-sơ-ra-ên sẽ giết nó, vào lối chiều tối. Họ sẽ lấy huyết đem bôi trên hai cây cột và mày cửa của nhà nào ăn thịt chiên con đó”.

Chỉ có những ai đã giết chiên con rồi bôi huyết nó lên mày cửa đều được cứu ra khỏi trận dịch sau cùng, trận dịch ấy đã giết chết mỗi con đầu lòng trên khắp cả xứ Aicập. Và chỉ có những gia đình đó được cứu chuộc mà thôi. Hành động đơn độc nầy có ý nghĩa như thế nào vậy?

Hãy xem xét sự kiện. Hành động duy nhứt nầy vốn tương đương với tự sát. Con chiên được xem là thần linh trong xứ Aicập. Giết chết một vị thần Aicập chắc chắn sẽ làm cho dân Aicập nổi giận rồi họ sẽ đến với từng gia đình có bôi huyết “thần” của họ nơi cửa nhà với những cây chĩa cầm trong tay. Thêm nữa, người Aicập vốn đông hơn người Do thái. Và sau cùng, mặc dù Đức Chúa Trời đã giáng trên người Aicập với chín tai vạ rồi và đã chứng tỏ sức mạnh và quyền phép của Ngài, Pharaôn đã chẳng thối lui. Tại sao ông ta bây giờ lại chịu thối lui chứ?

Không những thế, mà Môise chỉ hứa đưa dân Do thái ra khỏi xứ Aicập, vào trong sa mạc, ở đó họ thờ lạy Đức Chúa Trời mà thôi. Ông đã không giải thích rõ ràng cho họ biết họ phải sống ra sao trong sa mạc, họ sẽ tìm nước và đồ ăn ở đâu, hay làm thế nào họ sống còn được trước những yếu tố khắc nghiệt hoặc các dân tộc hay xâm lược kia. Sự thực, ấy là con cái Israel vốn là nô lệ lúc bấy giờ. Họ yếu đuối cả thân thể và tâm linh. Làm sao họ có thể tồn tại với một thử thách như thế chứ?

Tuy nhiên, trong đêm Xuất Aicập, những người Do thái nào đã rời khỏi Aicập đều là những người biết chọn đức tin hơn là các sự kiện. Họ đã chọn tin cậy vào mặc khải của Đức Chúa Trời hơn những gì chính mắt họ có thể nom thấy. Họ đã chọn Hãy hết lòng tin cậy Đức Giê-hô-va, chớ nương cậy nơi sự thông sáng của con (Châm ngôn 3:5).

Tương tự, trong chính đời sống của chúng ta, có nhiều lúc khi các sự kiện nói một việc, còn đức tin thì thầm một việc khác. Trong khi chúng ta phải tạo ra nỗ lực để xử lý với các sự kiện, chúng ta với ý thức cũng phải chọn đức tin hơn là chọn các sự kiện. Sau cùng, phải nhắm vào những gì Đức Chúa Trời phán hơn là những gì ai đó nói. Với phương thức nầy, chúng ta cũng sẽ được cứu chuộc nữa đấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét