Câu Trả Lời Của Chúng
Ta Đối Với Tình Trạng Dửng Dưng
“Hãy chọn
lấy những người Lê-vi thế cho hết thảy con trưởng nam của dân Y-sơ-ra-ên, và
súc vật của người Lê-vi thế cho súc vật của dân Y-sơ-ra-ên; vậy, các người
Lê-vi sẽ thuộc về ta. Ta là Đức Giê-hô-va” —
Dân số ký 3:45
Khi con trai đầu lòng của một gia đình người
Do thái được hơn 30 ngày tuổi, người Do thái trên khắp thế giới thực hiện một
nghi thức xưa gọi là “pidyon haben”, ý
nói chuộc lấy con đầu lòng. Nghi thức, có gốc rễ của nó trong phần đọc Ngũ Kinh tuần
nầy, thường bao gồm cái mâm bạc đứa trẻ được đặt nằm trên đó rồi trình cho Kohen, một dòng dõi của Arôn. Sau một loạt đọc Kinh thánh, chúc
phước, và dâng hiến những đồng tiền bằng bạc, đứa trẻ được tuyên bố là đã được
chuộc. Một bữa ăn thịnh soạn được dọn lên đặng tôn vinh kỷ niệm.
Tại sao con trai đầu lòng cần phải được chuộc
chứ?
Câu trả lời, ấy là nguyên mỗi con trai đầu
lòng đã được dự trù phải đem dâng vào phục vụ trong Đền Thờ của Đức Chúa Trời. Phải
là con đầu lòng của mỗi gia đình trong từng chi phái, không chỉ là con của chi
phái Lêvi là chi phái đang phục vụ Đức Chúa Trời trong vấn đề được coi trọng
nầy. Nhưng khi tội lỗi của việc đúc con bò con bằng vàng diễn ra, mọi sự đà
thay đổi. Chi phái Lêvi đã từ chối không tham dự và đã thốt ra lời lẽ nghịch
cùng việc làm sai trái. Trong việc làm nầy, họ đã được trao cho vinh dự và đặc
ân là tôi tớ nổi bật của Đức Chúa Trời trong địa vị con trai đầu lòng tính từ
từng chi phái.
Đây là lý do tại sao tất cả con trẻ nam đầu
lòng, chúng sẽ được đem dâng cho Đức Chúa Trời, cần phải được chuộc và được
buông tha đối với những đòi hỏi nguyên thủy của chúng. Công việc chính cho phép
các thầy tế lễ giữ lại các tôi tớ duy nhứt trong nhà của Đức Chúa Trời mà thôi.
Tuy nhiên, thành thực mà nói, đã có nhiều người
từ từng chi phái họ đã từ chối không dự phần vào tội lỗi con bò con bằng vàng. Tại
sao họ không được ban thưởng cho? Hơn nữa, tại sao họ lại bị loại ra khỏi vinh
dự phục vụ trong Đền Thờ?
Bậc thánh hiền người Do thái giải thích rằng
trong khi nhiều người Do thái từ chối không dự phần vào tội lỗi đó, chỉ có chi
phái Lêvi nói nghịch lại điều đó mà thôi. Chính phản ứng bằng lời lẽ của họ đối
với sự bất kính Đức Chúa Trời khiến cho họ xứng đáng sử dụng ta-lâng bằng lời
nói của họ trong ca đoàn Đền Thờ và thi hành các phần việc trong Đền Thờ.
Nhà văn nổi tiếng và là kẻ sống sót trong cuộc
tàn sát diệt chủng người Do thái của quân Phátxít là Elie Wiesel đã từng phát
biểu: “Ngược lại với yêu thương không phải là hận thù, mà là sự dửng
dưng”. Đấy
là lời phát biểu mạnh mẽ nhất, khiến cho người ta không chịu nổi phải đứng lên
vì điều chi là phải, vì người vô tội và vì Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta thực sự
kính sợ Đức Chúa Trời, chúng ta không thể đứng yên đó trong khi nhiều người khác
bất kính đối với Ngài hay đe doạ các nguyên tắc mà Ngài đã thiết lập. Kính sợ Đức
Chúa Trời có nghĩa là đứng vững cho Đức Chúa Trời cho dù chúng ta có đứng một
mình đi nữa.
Elie Wiesel đã đưa ra lời bình đáng nhớ khác.
Ngài phán: “Vì cớ sự dửng dưng, người nầy ngã chết trước
khi người kia thực sự chết”. Sống thì phải cảm nhận, nắm lấy hành động, và
tạo ra một sự khác biệt. Chúng ta hãy sống với sự đầy dẫy nhất, và thay vì dửng
dưng, hãy đối mặt với những thách thức của hôm nay với tình cảm, việc làm, và tình
yêu thương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét