Buông Thả
“Trong sáu năm, ngươi sẽ
gieo ruộng và hớt nho mình, cùng thâu hoạch thổ sản. Nhưng năm thứ bảy sẽ là
năm sa-bát, để cho đất nghỉ, tức là một năm sa-bát cho Đức Giê-hô-va; ngươi chẳng
nên gieo ruộng mình hay là hớt nho mình” — Lêvi ký 25:3–4
Cách đây mấy năm, tôi đã khổ sở từ một chứng
đau co thắt rất nhiều. Phản ứng tức khắc của tôi là phải căng toàn cơ thể của
mình ra khi phải gánh chịu cơn đau. Mấy giây đồng hồ sau đó, tôi nhớ mình phải
ở trong chỗ tồi tê hơn. Thư giãn là cách để cho chứng co thắt dần dần êm đi.
Đây là sức mạnh của sự buông thả. Hầu hết mọi
người không nắm bắt được sức mạnh với sự buông thả. Chúng ta thích nghĩ đến sức
mạnh khi nắm chặt lấy, kiên trì và áp sát vào. Tuy nhiên, có lúc, việc hiệu quả
nhất mà chúng ta có thể làm để trợ giúp cho tình huống của chúng ta là phải
buông thả kìa.
Trong phần đọc Ngũ Kinh tuần nầy, chúng ta đến
với mạng lịnh shmita, huấn thị phải để cho đất
đai của Israel nghỉ ngơi cứ 7 năm một lần. Đến năm thứ bảy, chúng ta cần phải
để cho đất thong thả. Khi làm như vậy, năm nay là một trong các năm đó. Khi năm
mới bắt đầu vào dịp Rosh Hashanah vào tháng Chín,
Israel đã khởi sự năm shmita.
Giờ đây, trong khi huấn thị của Kinh thánh về
việc tuân giữ năm shmita áp dụng chỉ trong xứ Israel, rất là
quan trọng khi có được sự hiếu biết hai việc. Thứ nhứt, các luật lệ về đất đai là
bàn đạp để đón lấy tinh thần mà năm ấy đang nói tới. Thứ hai, tinh thần shmita là một việc mà hết thảy chúng ta đều có thể – và
phải – nắm bắt lấy trong kinh nghiệm 7 năm mới có một lần như thế nầy.
Từ ngữ shmita sát
nghĩa có ý nói “thả
lỏng”. Đây
là một năm để buông thả – không những là đất đai, mà còn có nhiều thứ khác nữa
trong đời sống chúng ta mà chúng ta tìm cách điều khiển vì lợi lộc riêng của
mình. Cần phải nói rõ, hầu hết thời gian chúng ta làm rất nhiều công việc. Như Kinh
thánh mô tả, trong sáu năm chúng ta lao động, và chỉ có một năm chúng ta để nghỉ
ngơi. Tuy nhiên, có những lúc trong cuộc sống khi chúng ta phải bước lùi lại
đối với các nỗ lực của riêng mình.
Có khi luật nầy muốn nắm lấy một bước lùi
không nắm lấy từng phương diện về tài chánh của chúng ta, cả hiện tại và trong
tương lai. Chúng ta cần phải buông thả rồi để cho mọi việc tự chúng tác động. Những
thời điểm khác, chúng ta có thể cần phải buông thả việc làm đối với con cái của
chúng ta. Chúng ta thường xuyên nhổ cỏ của chúng, tỉa sửa chúng, rồi hy vọng
giúp cho chúng nở hoa. Nhưng có khi, lúc đến với các thành viên trong gia đình của
chúng ta, chúng ta phải để cho chúng được thong thả. Chúng ta phải buông thả
một điều gì đó hầu cho chúng có thể lớn lên với sức riêng của chúng. Sau cùng, có
khi chúng ta cần phải buông thả cho bản thân mình. Chúng ta sử dụng nhiều thời gian
cố gắng lao động tốt nhứt khi chúng ta có thể lao động – chịu khó lao động,
mạnh mẽ, trung tín. Dầu vậy, có khi cái tốt nhứt cho chúng ta có thể là buông
thả cho bản thân mình được nghỉ ngơi và được phép sống theo sự nương cậy nơi Đức
Chúa Trời.
Năm nay, chúng ta hãy thực hiện việc buông
thả hết mọi thứ và hãy để cho Đức Chúa Trời bước vào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét