Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

CHIA SẺ LỜI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI



Chia Sẻ Lời của Đức Chúa Trời
Ngày mồng một tháng hai, năm thứ hai, sau khi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se ở trong hội mạc, tại đồng vắng Si-na-i, mà rằng — Dân số ký 1:1

Tuần nầy chúng ta bắt đầu sách Dân số ký, theo tiếng Hybálai là Bamidbar, nghĩa là “đồng vắng”. Sở dĩ như vậy là vì câu thứ nhứt chép: Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se ở trong hội mạc, tại đồng vắng Sinaivà vì đồng vắng là một lẽ đạo hay được nhắc lại suốt cả sách.

Tuy nhiên, bậc thánh hiền Do thái thắc mắc lý do tại sao chúng ta cần phải nhắc tới đồng vắng suốt như thế. Rõ ràng là từ các phân đoạn Ngũ Kinh trước đó cho thấy dân Do thái đã có mặt trong đồng vắng — và họ đã có mặt ở đó kể từ phần đầu của sách Xuất Êdíptô ký! Tại sao chúng ta cần sự nhắc nhở như thế vào thời điểm này?

Bậc thánh hiền giải thích rằng câu Kinh thánh dạy cho chúng ta biết khi một người nghiên cứu Lời của Đức Chúa Trời, giống như Môise đã học biết Lời của Đức Chúa Trời, người ấy [nam hay nữ] phải khiến bản thân mình ra “giống như đồng vắng”.

Nói như vậy có nghĩa gì?

Đồng vắng không có người cư ngụ ở đó. Không một ai đòi hỏi hay nắm lấy quyền làm chủ đồng vắng được. Đồng vắng luôn rộng mở và tiếp nhận hết thảy những ai chịu bước vào. Vì vậy, người nào may mắn đủ có được tri thức của Ngũ Kinh đều xem đấy là tài sản của mọi người. Lời của Đức Chúa Trời chẳng thuộc về người nào, và không một cá nhân nào có thể đòi hỏi Lời ấy là của riêng mình bao giờ. Người [nam hay nữ] ấy phải chia sẻ Lời ấy cách rời rộng, sẵn lòng, và với một tấm lòng rộng mở.

Có khi, người ta muốn trở thành chủ nhân các ta-lâng, tài khéo, và thậm chí tri thức của họ nữa. Họ cảm thấy tự hào về mọi thành tựu của họ và cảm xúc quyền làm chủ đối với các thành tựu của họ. Tuy nhiên, bài học cho chúng ta từ câu Kinh thánh nầy là khi đến với Lời của Đức Chúa Trời – cả học đòi và làm theo Lời ấy – chúng ta phải nên giống như đồng vắng — cởi mở và rời rộng chia sẻ mọi sự chúng ta có.

Chúng ta phải dạy cho hết thảy những ai muốn học hỏi và chia sẻ các ơn phước của chúng ta với bất kỳ ai có cần. Bậc thánh hiền kết luận: “Bất cứ người nào tự xem mình là đồng vắng mà mọi người phải tiếp cận với, người ấy sẽ dấy lên đến chỗ cao trọng”. Núi Sinai, một ngọn núi trơ trọi trong đồng vắng, trở nên đầy cây xanh và có nhiều thứ hoa đẹp khi nó trở thành chỗ mà Lời của Đức Chúa Trời sẽ được ban ra cho thế gian.

Tôi được nhắc nhớ về câu chuyện của sách Rutơ, câu chuyện mà chúng ta sẽ đọc kể từ bây giờ trở đi khi chúng ta tưởng niệm ngày lễ Shavuot nhớ tới sự ban bố sách Ngũ Kinh. Theo truyền khẫu của người Do thái, ngay chỗ bắt đầu sách Rutơ, Êlimêléc, đã quan tâm đến nỗi ông không muốn chia sẻ sự giàu có của mình với vùng đất Bếtlêhem đang bị nạn đói bao trùm lấy, rời khỏi Đất Thánh mà đi qua xứ Môáp. Kết quả là, ông mất hết tài sản của mình, mạng sống của hai người con trai, và chính mạng sống của ông nữa.


Tôi muốn khích lệ hết thảy chúng ta sống cách cung hiến khi chúng ta có thể. Có thể cách sống ấy đi ngược lại với trực giác, nhưng chúng ta càng nắm chặt lấy tài sản và sự giàu có của mình chừng nào, chúng ta càng sẽ mất mát chừng nấy. Nhưng khi chúng ta chia sẻ cách rời rộng, chúng ta sẽ nhận lãnh cách rời rộng và thật là dư dật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét