“Người giao cho con cháu
Ghẹt-sôn hai xe cộ và bốn con bò đực, tùy theo chức phận của họ. Người giao cho
con cháu Mê-ra-ri bốn xe cộ và tám con bò đực, tùy theo chức phận của họ, có
Y-tha-ma, con trai thầy tế lễ A-rôn, làm quản lý. Nhưng người không có giao chi
cho con cháu Kê-hát, vì họ mắc phần công việc về những vật thánh, và gánh vác
những vật đó trên vai mình” — Dân số ký 7:7–9
Thời buổi nầy các tiệm bánh có thể làm ra đủ loại bánh ngọt thật
lạ mắt. Nhưng tôi đoán rằng sau khi đưa ra sự lựa chọn, hầu hết mọi người đều
sẽ ưa thích thứ bánh làm ở nhà cho ngày sinh nhật của họ hơn thứ bánh chất
trong ngăn kệ kia, mà họ phải đi mua. Sở dĩ như thế là vì không có gì sánh được
với cái chạm riêng tư. Cái bánh làm ngoài tiệm có thể chứa nhiều thành phần hảo
hạng nhất, song chỉ có thứ bánh ở nhà làm, nó chứa đựng một lượng tình yêu
thương.
Trong phần đọc Kinh thánh tuần nầy, chúng ta học biết rằng Môise
đã cung cấp bò đực và xe cộ cho hai trong số ba gia đình họ Lêvi chịu trách
nhiệm gánh vác Đền Tạm khi dân Israel sẽ rời đi. Đối với các gia đình Ghẹt-sôn
và Mêrari, họ vận chuyển các tấm màn, những cây xà dành cho Đền Tạm, Môise đã
cung cấp phương tiện vận chuyển. Còn đối với gia tộc của Kê-hát, công việc của
họ là phải vận chuyển những cái bình thánh như Hòm Giao Ước, Ngọn Đèn, và Bàn
để bánh trần thiết, không có bò đực cũng không có xe cộ nào được cung ứng cho. Gia
tộc Kê-hát phải tự mình khiêng vác mọi thứ đó.
Sao lại có điều khác biệt như thế chứ?
Hàng trăm năm trước, Giô-sép đã sai người đón rước Gia-cốp cha
mình cùng các gia đình của anh em người. Ông đã truyền lịnh rằng: “Hãy đem xe cộ từ xứ Ê-díp-tô về cho con nhỏ và vợ mình, cùng dời
cha các ngươi xuống đây” (Sáng thế ký 45:19).
Nếu bạn xem kỹ câu Kinh thánh nầy, ở đó chép rằng xe cộ thì dành cho vợ và các
con nhỏ trong gia đình. Tuy nhiên, Gia-cốp cần phải dời đi theo cách riêng biệt.
Bậc thánh hiền Do thái giải thích rằng Gia-cốp cần phải được khiêng trên vai
của các con trai ông với một tư thế thật vương giả và tôn kính. Nếu đem ông đặt
vào toa xe cùng với người khác, thì kém vinh dự đi. Được khiêng bằng tay và vai
của các con trai là dấu hiệu của yêu thương, tôn trọng và cung hiến.
Tương tự, theo truyền khẫu Do thái, khi có người thân qua đời, có
một hành động yêu thương và tôn trọng sau cùng mà chúng ta phải thực thi trong
sự tôn kính người quá cố. Khi người thân của chúng ta phải đem chôn cất, chúng
ta cần phải là những người bỏ nắm đất lên chiếc quan tài. Mỗi một người bạn và thành
viên trong gia đình phải thay phiên nhau gánh vác lấy công việc khó khăn. Mồ
hôi và việc làm của chúng ta là dấu hiệu của tình yêu thương.
Đấy là lý do tại sao gia tộc Kê-hát phải khiêng hầu hết các đồ
vật thánh và yêu quí trên chính lưng của họ. Đây là sự bày tỏ ra tình yêu
thương, vinh dự, và cung hiến cho sự vinh hiển của Đức Chúa Trời mà các vật
thánh nầy đã tiêu biểu cho. Đấy là công việc của tình cảm dành cho Đức Chúa
Trời.
Bài học cho chúng ta là cũng phải phục vụ Đức Chúa Trời bằng
chính tay mình. Thật lấy làm tốt khi viết ngân phiếu cho một tổ chức từ thiện,
nhưng còn tốt hơn thế khi lao động nấu cháo trong nhà bếp. Khi chúng ta làm
việc cho Đức Chúa Trời về phần thuộc thể, chúng ta đang tỏ ra sự cung hiến mình
có cho Ngài. Bạn bày tỏ ra tình cảm dành cho Đức Chúa Trời hôm nay như thế nào
vậy?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét