Sứ
Điệp Nói Tới Hoa Quả Đầu Tiên
“Ngươi hãy giữ lễ mùa màng, tức là mùa hoa quả
đầu tiên của công lao ngươi về các giống ngươi đã gieo ngoài đồng” — Xuất
Êdíptô ký 23:16
Chúa nhật vừa qua, người Do thái trên khắp
thế giới đã kỷ niệm ngày lễ Shavuot, Lễ của các tuần lễ, trong tiếng Hylạp được
biết là Lễ Ngũ Tuần. Đây là một ngày lễ được tưởng niệm với sự nghiên cứu Kinh
thánh, thường thì suốt cả đêm, lên tới đỉnh cao là một sự nhóm lại đông đảo bên
Bức Tường Phía Tây. Shavuot, có
nghĩa là “các tuần lễ” trong tiếng Hybálai, đánh dấu 7 tuần lễ kể
từ ngày Lễ Vượt Qua. Nó cũng đánh dấu ngày mà Kinh Torah đã được ban cho con
cái Israel trên Núi Sinai. Vào ngày lễ nầy, chúng ta tưởng niệm sự thực Đức
Chúa Trời không những đã buông tha chúng ta về mặt thuộc thể ra khỏi Aicập, mà
Ngài còn buông tha chúng ta về mặt thuộc linh bằng cách ban cho chúng ta bánh
sống hàng ngày — là Kinh thánh.
Mọi sự nầy đều rất tốt và tốt lành, trừ phi
có một việc đã bỏ sót. Khi Shavuot được nhắc tới trong Kinh Torah, lễ nầy không được nhắc tới trong sự kết nối với sự khải
thị của Đức Chúa Trời trên Núi Sinai. Thay vì thế, chúng ta thấy rằng ngày lễ
nầy đã được ấn định như một thời điểm cho việc đem bikkurim, hay hoa quả đầu tiên, dâng
cho Đức Chúa Trời tại Đền Thờ. Shavuot là
một ngày lễ thuộc về nông nghiệp, cũng được Kinh thánh đề cập đến là “Lễ Mùa Gặt”. Vì vậy, chúng ta đi từ
chỗ đánh dấu ngày lễ nầy bằng cách đem dâng hoa quả đầu tiên của mùa gặt cho Đức
Chúa Trời tới chỗ kết nối ngày lễ với việc nghiên cứu Lời của Ngài như thế nào?
Câu trả lời rất đơn giãn, Đền Thờ bị hủy diệt
và người Do thái bị lưu đày cách đây gần 2.000 năm ra khỏi Đất Thánh. Việc đem
dâng hoa quả đầu tiên không làm sao khả thi được. Tuy nhiên, ngày lễ nầy đã
không rơi vào chỗ bị lãng quên. Đây là một trong ba ngày lễ được nhắc tới theo Kinh
thánh đòi hỏi phải lữ hành về thành Jerusalem. Chúng ta phải làm gì trong ngày
lễ nầy và đặc điểm trung tâm của nó đã trở nên lỗi thời rồi, có phải không? Các
rabi đã tuân giữ sự thánh hoá của ngày lễ bằng cách thực hiện sự kết nối với việc
ban ra Lời Đức Chúa Trời vào chính ngày ấy. Đặc điểm phụ nầy có đầy đủ trong sự
kiện chính đang khi chẳng còn có một sự lựa chọn nào nữa, và cứ thế cho tới
ngày hôm nay.
Tuy nhiên, chúng ta sẽ không bị mất đi ý
nghĩa đích thực của ngày lễ nầy nếu chúng ta không xem xét việc dâng hoa quả đầu
tiên. Khi Đức Chúa Trời đem dân Israel ra khỏi Aicập, mục tiêu không những là
ưng ban cho họ sự tự do về mặt thuộc thể. Với việc ban cho Kinh thánh không
phải là ban cho họ sự tự do về mặt thuộc linh đâu. Mục tiêu là khi cả dân tộc
Israel bước vào xứ, ở đó họ có thể tích hợp Lời của Đức Chúa Trời vào trong đời
sống hàng ngày của họ, như đã được biểu tượng hoá bởi hoa quả đầu tiên của họ
và công nhận Đức Chúa Trời ngay cả trong các yếu tố phàm tục nhất nơi đời sống của
họ.
Tuần nầy, chúng ta hãy xem xét sứ điệp của
hoa quả đầu tiên. Chúng ta hãy nhớ rằng nghiên cứu Lời của Đức Chúa Trời chưa
phải là đủ đâu; thay vì thế, chúng ta phải sống theo Lời của Ngài bằng cách
dâng cho Đức Chúa Trời từng phương diện của đời sống chúng ta, cho dù có nhàm
chán dường nào. Chính xác thì phần lớn các lãnh vực thuộc thể của đời sống chúng
ta cần phải được dầm thấm với sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét