Xưng Tội Là Tốt Cho
Linh Hồn
“Hãy nói
cùng dân Y-sơ-ra-ên như vầy: Khi một người nam hay nữ phạm một trong những tội
người ta thường phạm, cho đến can phạm cùng Đức Giê-hô-va, và vì cớ đó phải mắc
tội, thì người ấy phải xưng tội mình đã phạm ra, và trả tang vật lại đủ, và
thêm một phần năm giá vật mà giao cho người mình đã mắc tội cùng” — Dân số ký 5:6–7
Hãy tưởng tượng xem, một doanh nhân đã phạm
tội về tài chính rất trầm trọng. Nhiều năm về sau, ông hối hận về mọi điều mà
mình đã làm, nên hồi lại số tiền đã lấy cắp rồi quyết định rằng không bao giờ
lấy như thế nữa. Có phải ông ta đã hỉ xã tội lỗi của mình không?
Trong Do thái giáo, có ba bước trong sự ăn
năn. Bước thứ nhứt là hối hận về việc làm, thứ hai miệng xưng ra tội lỗi đó, và
thứ ba là quyết định không bao giờ lặp lại việc làm sai trái ấy nữa. Thêm nữa, nếu
có bất kỳ tổn hại nào đã được làm ra qua tội lỗi của mình, người ấy phải làm
bất cứ việc gì có cần để sửa chữa phần thiệt hại. Nhưng sẽ ra sao nếu một người
hoàn tất các bước một và ba, rồi thậm chí đã thực hiện phần sửa chữa nữa, nhưng
lại giữ lấy phần xưng tội ra? Có phải người [nam
hay nữ] ấy vẫn còn bị xem là phạm tội không?
Bậc thánh hiền Do thái dạy rằng người nào nắm
lấy từng phần ăn năn, song giữ lấy không thực hiện phần xưng tội bằng miệng
mình, đã được xem là công bình. Tuy
nhiên, người [nam hay nữ] ấy vẫn cần phải “trả
giá” cho
tội lỗi của mình trong đời nầy hay trong đời sau. Chỉ có xưng tội bằng môi
miệng của mình mới thực sự chữa lành cho linh hồn.
Tôi được nhắc nhớ về lời lẽ của Vua David
trong Thi thiên 32: “Phước
thay cho người nào được tha sự vi phạm mình! . . . Khi tôi nín lặng, các xương cốt tôi tiêu-tàn, Và tôi rên siếc trọn
ngày; . . . Tôi đã thú tội cùng Chúa, không giấu gian ác tôi. Tôi nói: Tôi sẽ xưng các sự
vi phạm tôi cùng Đức Giê-hô-va; Còn Chúa tha tội ác của tôi” (các câu 1–5).
Như David đã chỉ ra cách sâu sắc, xưng tội là
cửa ngỏ cho sự tự do và ơn tha thứ. Giờ đây, cần phải chú ý là Do thái giáo
không chủ trương lời xưng tội phải được thực hiện chỗ công khai hoặc thậm chí
trong chỗ tư riêng với bất kỳ một cá nhân nào khác. Thay vì thế, lời xưng ra
mọi tội lỗi của mình chỉ ở trong sự hiện diện của Đấng duy nhứt — sự hiện diện
của Đức Chúa Trời.
Đây là trường hợp, một người có thể tự hỏi lý
do tại sao sự xưng tội bằng lời nói đã bị bắt buộc như thế. Tại sao chúng ta không
thể suy nghĩ đến sự xưng tội của chúng ta? Rốt lại, Đức Chúa Trời biết rõ mọi
suy tưởng của chúng ta!
Câu trả lời, ấy là chúng ta không xưng ra mọi
tội lỗi của mình để Đức Chúa Trời nghe thấy chúng. Chúng ta xưng chúng ra
để chúng ta nghe thấy chúng. Nói ra thì có quyền lực hơn là chỉ có
suy nghĩ. Đức Chúa Trời không suy nghĩ thì thế gian bước vào hiện thực đâu; Ngài
đã phán thì thế gian mới trở thành hiện thực. Cũng vậy, lời nói của chúng ta cũng
có quyền phép đấy. Khi chúng ta xưng ra tội lỗi của mình, chúng ta đang phá vỡ
những hàng rào đang nhốt kín linh hồn chúng ta. Chúng ta bỏ nhiều độc tố đầu
độc linh hồn chúng ta. Quan trọng nhất, chúng ta đòi hỏi Đức Chúa Trời trong
tiến trình thanh tẩy, và chỉ có Ngài là Đấng có thể thực sự làm cho linh hồn chúng
ta được thanh sạch.
Lần tới bạn gặp rối rắm, như hết thảy chúng
ta thường gặp, hãy kháng cự sự cám dỗ cứ lo bao che rồi bất chấp nó. Như David đã
kinh nghiệm, việc bất chấp hết mọi tội lỗi của chúng ta chỉ làm cho vấn đề ra
tệ hại hơn mà thôi. Thay vì thế, hãy dốc đổ tấm lòng mình ra trước mặt Đức Chúa
Trời. Khi chúng ta xưng ra mọi tội lỗi mình trước mặt Đức Chúa Trời, Ngài sẽ
chữa lành linh hồn của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét