Yêu Kẻ Không Đáng Yêu
“Hết
thảy các ngươi, nào trưởng tộc, các chi phái, nào các trưởng lão, nào các quan
cai, nào mọi người nam của Y-sơ-ra-ên, những con trẻ và vợ các ngươi, nào kẻ
khách lạ ở trong trại quân ngươi, từ người chặt củi cho đến người xách nước,
ngày nay hãy đến chầu trước mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi” — Phục truyền luật lệ ký 29:10-11.
Hết thảy chúng ta đều gặp gỡ những kẻ dường như không
đáng yêu. Có thể đó là kẻ hay cáu kỉnh, họ chẳng hề có bất cứ điều gì tốt để
nói. Có thể đó là một nhân viên bán hàng khó chịu hoặc một tài xế hay ngắt
ngang bạn trong giao thông. Bản năng hay có của chúng ta là không ưa thích hạng
người này; tuy nhiên, chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời muốn chúng ta cư xử khác
đi. Trong Lê-vi ký 19:18, chúng ta được truyền cho phải “yêu kẻ lân cận như
mình”,
và bởi “kẻ lân
cận của ngươi”, Đức Chúa Trời muốn nói là mọi người, và bởi “yêu”, Đức Chúa Trời không muốn
nói là chịu đựng.
Nhưng chúng ta yêu kẻ không đáng yêu như thế nào
chứ?
Với các huấn thị này, Môi-se đã truyền ra cùng với
một sứ điệp tương tự trong mấy câu nầy ở Phục truyền luật lệ ký chương 29: “Hết
thảy các ngươi, nào trưởng tộc, các chi phái, nào các trưởng lão, nào các quan
cai, nào mọi người nam của Y-sơ-ra-ên, những con trẻ và vợ các ngươi, nào kẻ
khách lạ ở trong trại quân ngươi, từ người chặt củi cho đến người xách nước”.
Ngày giờ là ngày thứ bảy tháng A-đa của người Do
Thái, là ngày Môi-se đã qua đời. Mục đích của Ngài vào ngày đó là đóng ấn giao
ước giữa Đức Chúa Trời và con cái Y-sơ-ra-ên. Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng qua
sự nhóm lại của dân sự, từ trẻ đến già, từ cấp lãnh đạo đến những kẻ xách nước,
Môi-se đã dạy cho dân sự biết rằng trước khi họ xứng xứng đáng với tình yêu vô
điều kiện của Đức Chúa Trời, họ phải yêu nhau vô điều kiện. Họ cần phải giữ
không được chia rẻ, yêu thương từng người giống như họ yêu thương bản thân mình
vậy.
Bậc thánh hiền dạy rằng tội lỗi dẫn đến sự huỷ
diệt Đền Thờ, nơi ngự của Đức Chúa Trời trên đất, là tội lỗi của “hận thù vô căn cứ”. Theo truyền khẩu Do Thái, Đức Chúa Trời phán: “Nếu các ngươi không
thể sống với nhau, ta sẽ không sống với các ngươi”. Phương thuốc chữa cho
tội hận thù vô căn cứ là: “tình yêu thương vô
căn cứ”.
Khi chúng ta có thể vòng tay ôm lấy nhau vô điều kiện, Đức Chúa Trời sẽ trở lại
một lần nữa.
Tuy nhiên, chúng ta còn lại đây với thắc mắc phải
yêu kẻ khó mà yêu được bằng cách nào!?! Tôi đã nhìn thấy nhiều đề xuất và chiến
lược. Tuy nhiên, tôi nghĩ hết thảy họ đều bỏ qua mục tiêu. Hận thù vô căn cứ có
nghĩa là người này thù ghét người kia mà chẳng cần lý cớ gì cả — duy tại vì
thôi. Và đấy chính xác là cách chúng ta có cần phải tỏ ra tình yêu thương vô
căn cứ — duy tại vì thôi! Không có lý cớ gì hết. Thậm chí dường như là bất hợp lý khi yêu người đó nữa là. Nhưng chúng ta yêu họ duy
tại vì thôi.
Chúng ta cần phải thôi không nhìn kỹ nơi người
khác và xét đoán họ. Chúng ta cần phải nhớ rằng có nhiều thứ cho câu chuyện của
bất kỳ cá nhân nào hơn là chúng ta có thể nhận biết. Chúng ta cần phải thôi
không phân tích hành vi của người khác và chỉ yêu thương mà thôi. Khi chúng ta
yêu thương tha nhân bất chấp mọi sai sót của họ, chúng ta sẽ cảm thấy tình yêu thương
của Đức Chúa Trời dành cho chúng ta bất chấp những thiếu sót của chính chúng
ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét