Bài Ca Cho Chuyến Linh
Trình
“Tôi vui mừng khi
người ta nói với tôi rằng: Ta hãy đi đến nhà Đức Giê-hô-va. Hỡi Giê-ru-sa-lem,
chân chúng ta dừng lại trong các cửa ngươi” — Thi
thiên 122:1–2
Hôm nay, khi chúng ta nói về một người Do Thái
trở về quê hương của mình [nam hay nữ],
chúng ta gọi nó là thực hiện aliyah. Nguyên từ này sát
nghĩa ý nói “đi lên”. Từ này thường được sử dụng
để mô tả cuộc hành hương mà mọi người Do Thái thực thi ba lần một năm trong các
thời kỳ Kinh Thánh đến thành Jerusalem để dự các kỳ lễ Vượt Qua, lễ Ngũ Tuần,
và lễ Lều Tạm.
Thực vậy, Thi thiên 120—134 thường được gọi là “các Thi thiên hành hương”, hay “bài ca đi lên”. Những Thi thiên này thường được hát lên bởi những
người đi lên Đền thờ ở Jerusalem để dự các kỳ lễ hàng năm. Mỗi Thi thiên được
coi là một bước dọc theo linh trình. Nó bắt đầu với Thi Thiên 120 khi người
hành hương bước đi từ một vùng đất xa xôi, có nhiều kẻ thù bao quanh: “Khốn nạn cho tôi vì tôi ngụ trong Mê-siếc, và
ở dưới các trại Kê-đa. Lâu lắm linh hồn tôi chung ở với kẻ ghét sự hòa bình” (các câu 5–6).
Cuộc hành trình tiếp tục ở Thi Thiên 121 khi tác
giả Thi thiên bày tỏ niềm hy vọng và lòng tin cậy ông vốn có nơi sự bảo hộ ngày
và đêm của Đức Chúa Trời. Hãy đọc lớn tiếng những lời tuyệt vời này nói về sự
quan phòng từng hiện hữu của Đức Chúa Trời: “Đấng gìn giữ Y-sơ-ra-ên không hề nhắp mắt, cũng không buồn ngủ” (câu 4). Qua Thi thiên 122, người hành hương công nhận mình vừa bước
vào chính thành Jerusalem: “Hỡi
Giê-ru-sa-lem, chân chúng ta dừng lại trong các cửa ngươi” (câu 2). Trong
các Thi thiên còn lại, người hành hương chuyển về hướng chính Đền Thờ — ngay trung
tâm thuộc linh của Israel.
Các Thi thiên đi lên từng bực cũng có thể được
xem như một hình bóng nói tới chuyến linh trình của chúng ta. Giống như đến tại
Jerusalem, đến đền thờ, đòi hỏi một sự đi lên từ bực khó khăn về thể chất, thì cũng
một thể ấy cho sự tấn tới về mặt thuộc linh. Nếu chúng ta ngày càng đến gần Đức
Chúa Trời hơn, chúng ta phải cam kết chịu khó làm việc, lâu giờ, tự xét mình và
bền đỗ.
Chúng ta sẽ gặp phải những trở ngại dọc theo đường
đi. Có nhiều lúc chúng ta sẽ bị quấy rầy và lo sợ. Chúng ta cần phải tìm kiếm Đấng
Tiếp Trợ cho chúng ta ở giữa các hòn núi (Thi
Thiên 121:1-2). Chúng ta cần phải giữ mắt mình ổn định vững chắc trên mục
tiêu ở trước mặt chúng ta. Nhưng khi chúng ta đến nơi, thật là vui mừng là dường
nào! Chúng ta sẽ hiệp với những người hành hương khác, họ đã thành công trong
việc hoàn tất cuộc hành trình: “Đức
GIÊ-HÔ-VA đã làm cho chúng tôi những việc lớn; Nhân đó chúng tôi vui mừng” (Thi-thiên 126:3). Chúng ta sẽ lặp lại mọi cảm xúc của tác giả Thi
thiên khi ông viết: “Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi rằng: Ta hãy đi đến nhà
Đức Giê-hô-va” (Thi thiên 122:1).
Vì vậy, bạn đang ở đâu bây giờ trên chuyến linh
trình của mình? Vẫn còn ở trong lãnh thổ của kẻ thù? Đang có cần sự tiếp trợ và
dẫn dắt dọc theo chuyến đi? Hay đang vui mừng với những người khác ở trong nhà
của Đức Giê-hô-va?
Hãy nhớ, giống như các núi vây quanh và bảo vệ
Giêrusalem thể nào: “Đức
GIÊ-HÔ-VA vây phủ dân sự Ngài thể ấy. Từ rày cho đến đời đời” (Thi thiên 125:2).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét