Vùng Đất Được Hứa Cho
“Vả,
Đức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng: Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà
con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ ta sẽ chỉ cho” — Sáng
thế ký 12:1
Kể từ khi Đức Chúa Trời trước tiên kêu gọi
Áp-ra-ham, hãy trở lại trong Sáng thế Ký 12:1, các hậu duệ của Áp-ra-ham, con
cái của Y-sơ-ra-ên, đã được hứa là một vùng đất. Đây sẽ là một vùng đất tốt, một
vùng đất rộng lớn, một vùng đất đầy dẫy với "sữa và mật" (Xuất Ê-díp-tô Ký 3:8). Đến được đó, cũng phải tốn một thời gian rất
dài.
Dân sự của Đức Chúa Trời sẽ chịu đựng 400 năm trong
vòng nô lệ dưới sự áp bức của người Ai Cập, 40 năm phiêu bạt trong đồng vắng sau
khi Đức Chúa Trời đã giải cứu họ, rồi sau đó họ cần phải chinh phục vùng đất dưới
quyền lãnh đạo của Giô-suê. Chỉn khi ấy họ mới có thể gọi đất hứa này là quê
hương.
Chuyển tiếp nhanh qua thời hiện đại, và con cái
của Đức Chúa Trời một lần nữa đã định cư trong vùng đất này đã được hứa cho họ.
Nhưng một lần nữa, đến được đó sẽ phải tốn một thời gian rất dài. Dân Israel đã
bị lưu đày ra khỏi xứ của họ, không phải một lần đâu, mà là hai lần, bị trục xuất
đến bốn góc thế gian bởi quân La Mã vào năm 70TC. Nhưng vẫn còn một số dân sót ở
lại trong Đất Thánh, bám chặt vào cội nguồn của họ.
Người Do Thái lưu đày định cư ở các vùng đất mới
và thành lập gia đình của họ, song đấy chẳng bao giờ là quê hương. Họ không hề
được hoan nghênh hoàn toàn ở bất cứ đâu họ đến. Khi sự bắt bớ trở nên lớn lao
và giết chóc được tổ chức hoá xảy ra sau đó, nhiều người Do Thái đã quay sang
vùng đất luôn luôn là trọng tâm của tấm lòng và linh hồn của họ — Eretz Yisrael, Vùng Đất Của Israel.
Bắt đầu từ thập niên những năm 1800 đến nay, làn
sóng dân Do Thái đã trở về miền đất hứa của họ trong các thời điểm của khủng bố
và áp bức. Chúng ta gọi các làn sóng này là aliyah, một thuật ngữ Hy-bá-lai
mô tả sự trở lại của những người nhập cư Do Thái đến với xứ Israel. Như chúng
ta đã học biết, từ gốc của aliyah có nghĩa là “đi lên” hoặc “hướng lên”, và đã được sử dụng để mô tả những người hành
hương Do Thái “đi lên” đến thành Jerusalem để
thờ lạy Đức Chúa Trời (Thi thiên 122:4).
Trong khi diễn giải sát nghĩa “hướng lên” có vẻ kỳ lạ, có nghĩa là khi bạn hiểu vô luận từ
hướng nào hoặc độ cao nào của khách hành hương đến, thành Jerusalem luôn được xem
là “lên”. Đó là trung tâm thuộc linh của Israel và là
nơi sự hiện diện của Đức Chúa Trời ngự trong Đền Thờ của Ngài. Khi người Do
Thái trở về Israel, họ đang trở về với trung tâm thuộc linh của họ, đến một
vùng đất đã được hứa với họ kể từ thời Áp-ra-ham. Họ đang trở về quê hương.
Đức Chúa Trời là thành tín với các lời hứa của
Ngài cho dân sự Ngài xuyên suốt thời gian và lịch sử. Và Ngài vẫn giữ lòng
thành tín hôm nay khi người Do Thái tiếp tục thực hiện aliyah và trở về với quê
hương. Đây sẽ là một sự khích lệ cho hết thảy chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét