Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2018

ĐẶC BIỆT VỀ XỨ



Đặc Biệt Về Xứ

Nầy, ta ở cùng ngươi, ngươi đi đâu, sẽ theo gìn giữ đó, và đem ngươi về xứ nầy; vì ta không bao giờ bỏ ngươi cho đến khi ta làm xong những điều ta đã hứa cùng ngươi — Sáng thế ký 28:15

Ápraham đã 75 tuổi khi Đức Chúa Trời bảo ông rời khỏi quê hương mình rồi đi đến một xứ không biết để rồi một ngày kia sẽ trở thành xứ sở của riêng ông. Môi-se đã 80 tuổi khi ông dẫn dắt con cái Israel ra khỏi vòng nô lệ trong xứ Ai Cập.

Còn Giô-sép? Giô-sép được 110 tuổi khi ông qua đời ở Ai Cập, nhưng ông buộc các con cháu của ông hứa chôn hài cốt mình trong Đất Hứa. Khi dân Israel sau cùng rời khỏi Ai Cập cùng xiềng xích của chế độ nô lệ, họ trung tín đưa hài cốt của Giô-sép cùng đi với họ rồi chôn cất ông ở Si-chem.

Trong nhiều thế kỷ, Đất Thánh đã trở thành ngọn hải đăng cho con cái của Israel. Xứ ấy là niềm hy vọng và ước mơ của những người Do thái bị lưu đày và tan rãi trong suốt lịch sử cho đến một ngày kia trở về cùng quê hương của tổ phụ họ. Thậm chí ngày nay, chúng ta là chứng nhân cho aliyah đang diễn ra — hoặc định cư ở Israel — của người Do Thái từ khắp nơi trên thế giới, họ đang chọn trở về lại quê hương theo lịch sử và theo kinh thánh của họ.

Bản thân tôi, gần 50 tuổi, khi tôi thực hiện aliyah để đáp lại nơi tôi cảm thấy Chúa đang kêu gọi tôi. Tuy nhiên, sau gần 20 năm sống ở Israel, mỗi khi tôi trở về nhà sau chuyến du lịch, tôi cảm thấy một nguồn cảm thúc và cảm giác bình an khi chiếc máy bay sau cùng đáp xuống phi trường Ben Gurion. Tôi đang ở tại quê nhà.

Nhưng trong vài năm qua, tôi đã có vinh dự và đặc ân khi đi cùng bố mẹ tôi, Ra-bi Simon và Belle Eckstein, khi họ thực hiện aliyah. Ở tuổi 91 (cha tôi) và 84 tuổi (mẹ tôi), họ quyết định dùng những năm cuối đời của họ sống trong xứ sở của các tổ phụ thuộc linh của họ. Cha tôi đã qua đời, nhưng về đến Israel là sự ứng nghiệm giấc mơ của cả một đời.

Đối với tôi, không những đây là nguồn tự hào trong sự sẵn lòng của cha mẹ tôi để di dời ở bối cảnh đó trong cuộc sống của họ, nhưng tôi cũng đã thấy việc ấy — khi tôi thực hiện aliyah — là sự ứng nghiệm lời tiên tri của Kinh Thánh. Kinh Thánh nói với chúng ta rằng Đức Chúa Trời đã phán cùng Áp-ra-ham trong Sáng thế ký 15 rằng dân Israel sẽ bị làm phu tù trong xứ Ai Cập. Nhưng, Ngài hứa với họ rằng:Đến đời thứ tư, dòng dõi ngươi sẽ trở lại đây (Sáng thế ký 15:16).

Giờ đây, có bốn thế hệ gia đình chúng tôi đang ở tại Israel: mẹ tôi, vợ chồng tôi, một trong các con gái của tôi, Yael và con cái của nó. Chẳng bao lâu nữa, đứa con gái lớn thứ hai của tôi sẽ thực hiện aliyah!

Tôi vẫn còn nhớ khi nhìn thấy người cha già quỳ gối xuống rồi hôn mặt đất, gợi lại ơn phước truyền thống: “Cảm tạ Chúa vì đã nâng đỡ tôi, ban cho tôi sự sống, và giúp tôi đạt tới cột mốc này”. Giống như ông đã có, lòng tôi phủ lút với sự biết ơn Đức Chúa Trời.

Tôi cảm tạ Đức Chúa Trời vì tấm gương của cha mẹ tôi. Họ dạy tôi rằng làm phu phỉ ước mơ của cuộc sống không bao giờ là quá muộn và bắt đầu lại một lần nữa cho dù bạn ở độ tuổi nào.

Tôi cũng cầu nguyện, tấm gương của họ sẽ cảm động hết thảy chúng ta tiếp tục theo đuổi ước mơ của chúng ta — bất kể chúng là gì đi nữa — tin cậy nơi Đức Chúa Trời dẫn dắt chúng ta trong những ngày ở trước mặt.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét