Đức Chúa Trời Nơi Sở Làm
“Trải sáu năm ngươi hãy gieo trong đất, thâu lấy hoa lợi, nhưng
qua năm thứ bảy hãy để đất hoang cho nghỉ; hầu cho kẻ nghèo khổ trong dân sự
ngươi được nhờ lấy hoa quả đất đó, còn dư lại bao nhiêu, thú vật ngoài đồng ăn
lấy. Cũng hãy làm như vậy về vườn nho và cây ô-li-ve. Luôn trong sáu ngày ngươi
hãy làm công việc mình, nhưng qua ngày thứ bảy hãy nghỉ, hầu cho bò và lừa
ngươi được nghỉ; cùng con trai của đầy tớ gái và người ngoại bang được dưỡng
sức lại” — Xuất Êdíptô ký 23:10–12
Giữa luật lệ công bình và luật lệ liên quan đến
ba kỳ lễ, Kinh thánh đặt hai thứ luật lại với nhau. Một là luật liên quan đến
ngày Sa-bát hàng tuần và luật kia là năm sa-bát, xảy ra bảy năm một lần. Vào
ngày Sa-bát, mọi người đều nghỉ ngơi. Trong năm sa-bát, đất nghỉ ngơi. Phần còn
lại là một lẽ đạo mà cả hai mạng lịnh đều dự phần. Lẽ đạo khác là đức tin.
Hãy tưởng tượng nếu Tổng thống Hoa Kỳ đặt ra mạng
lịnh phải thi hành rằng không một ai được phép trồng hoặc thu hoạch bất kỳ thực
phẩm nào trong cả năm. Tôi sẽ dám nói rằng số ngày của ông trong chức vụ sẽ bị
đếm số! Song đấy chính xác là những gì Đức Chúa Trời phán, chỉ khi nói đến
Chúa, chúng ta có thể tin lời của Ngài ngay cả khi nó không hợp lý đối với
chúng ta. Ngài cũng đưa ra một lời hứa liên quan đến mạng lịnh ấy. Ngài phán: “Năm thứ sáu, ta sẽ giáng phước cho các ngươi,
và năm ấy sẽ trúng mùa bù ba năm” (Lê-vi ký
25:21). Thực vậy, Đức Chúa Trời đang phán: “Hãy tin Ta. Sẽ có đủ đấy”.
Ngày Sa-bát hoạt động trên nguyên tắc tương tự.
Đối với người nào cố gắng kiếm tiền, đóng cửa tiệm vào mỗi Thứ Bảy dường như là
không hợp lý. Song thực tế cho thấy sự việc vượt quá suy tưởng và logic. Tuy nhiên,
trong hàng ngàn năm, người Do Thái nào tuân giữ ngày Sa-bát đã từ chối không làm
việc vào ngày đó. Họ tin rằng sự tiếp trợ của họ sẽ đến từ trên cao và họ sẽ được
chúc phước cho.
Rose Goldstein chỉ mới 12 tuổi khi cô đến Mỹ vào
đầu những thập niên 1900. Khi cha cô gửi cô qua từ Ba Lan, ông yêu cầu cô phải
nhớ cô là ai, phải chân thật với các giá trị Do Thái của cô, và phải giữ ngày
Sa-bát. Như Rose mau chóng phát hiện ra, hầu như bất kỳ người Mỹ nào gốc Do
Thái cũng giữ luật Sa-bát ở Mỹ.
Không bao lâu sau đó, mọi người đều gây áp lực buộc
Rose phải làm việc vào ngày thứ Bảy – ông chủ, người thân, và bạn bè của cô. Cô
phấn đấu với quyết định, song quyết tâm tuân giữ ngày Sa-bát và tin cậy nơi Đức
Chúa Trời. Khi ngày Sa-bát đến, Rose nói cho gia đình cô biết rằng cô sẽ đi làm
song cô lại đến nhóm ở nhà hội. Khi cô về đến nhà, cô thấy mình bị sốc. Xí nghiệp
Triangle Shirtwaist kia bị cháy vào thứ bảy, ngày 25 tháng 3 năm 1911, khiến
cho 146 công nhân nhập cư phải thiệt mạng. Bởi vì cô giữ ngày Sa-bát, Rose
Goldstein không có mặt ở đó.
Luật lệ ngày Sa-bát và luật lệ năm Sa-bát dạy cho
chúng ta biết rằng chúng ta phải tính đến Đức Chúa Trời ở tại sở làm. Chúng ta
phải tuân theo luật pháp của Ngài ngay cả khi công việc kiếm tiền của chúng ta rơi
vào tình trạng nguy hiểm. Như câu chuyện của Rose cho thấy, cùng với vô số người
khác, trong khi chúng ta có thể nghĩ rằng chúng ta đang hy sinh vì cớ Đức Chúa
Trời, sự thật cho thấy chính Ngài là Đấng đang làm nhiều việc hơn vì ích cho chúng
ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét