Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

LẬP CON NGƯỜI LÀM ƯU TIÊN



Lập Con Người Làm Ưu Tiên
Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Ngày rằm tháng bảy nầy là lễ lều tạm, trải qua bảy ngày đặng tôn kính Đức Giê-hô-va — Lê-vi ký 23:34

Một câu chuyện kể về Ra-bi Pinchas xứ Koretz, ông sống ở Nga vào thế kỷ thứ 18. Ra-bi Pinchas là một người công bình duy nhất nhưng hầu như không ai biết điều đó. Điều này phù hợp với nhân vật thánh thiện, khi ông có nhiều thời gian để nghiên cứu Kinh Torah, cầu nguyện và suy gẫm. Tuy nhiên, cuối cùng tin tức về sự lỗi lạc của vị ra-bi xuất hiện. Lúc đầu, chỉ có một vài người Do Thái đến tìm kiếm lời khuyên và ơn phước của ông. Nhưng rồi dòng người lũ lượt kéo đến để gặp gỡ vị ra-bi thánh ấy.

Ra-bi Pinchas hoàn toàn không hài lòng chi hết với danh tiếng mới nổi của mình, nhưng ông không thể xua người ta đi được. Tuy nhiên, ông cảm thấy rằng ông không phục vụ Đức Chúa Trời đúng cách một khi ông không còn tập trung vào việc nghiên cứu và cầu nguyện nữa. Vì vậy, ông cầu xin Đức Chúa Trời rằng dân làng sẽ xem khinh ông để họ sẽ không còn đến gặp ông nữa.

Đức Chúa Trời đã làm ứng nghiệm lời thỉnh cầu, và ngay sau đó người ta thôi không gõ cửa nhà của vị ra-bi nữa. Khi ra-bi ra chỗ công cộng, ai nấy đảo mắt trong sự ghê tởm. Vị ra-bi hoàn toàn ổn thỏa với tình huống này; bây giờ ông đã có thời gian để học hỏi và cầu nguyện. Vị ra-bi thưởng thức sự cô lập của mình cho tới khi lễ Sukkot đến và ông không thể tìm được ai để giúp ông dựng túp lều sukkah hoặc cho ông mượn các thứ dụng cụ.

Cuối cùng, ông cũng dựng được một sukkah mỏng manh. Nhằm ngày Sukkot, một ngày lễ tưởng niệm mối thông công và sự hiệp một, theo truyền thống phải đưa về nhà các thực khách để dự bữa ăn. Tuy nhiên, không một ai chấp nhận lời mời của vị ra-bi. Vào đêm đầu tiên lễ Sukkot, về biểu tượng người Do thái mời linh hồn của Áp-ra-ham đến dự bữa tiệc, nhưng như câu chuyện cho biết, thậm chí Áp-ra-ham cũng đã từ chối không dự với vị ra-bi.

Thức dậy, vị ra-bi cầu xin Đức Chúa Trời giúp cho ai nấy sẽ chấp nhận ông một lần nữa. Một lần nữa đám đông người đang xếp hàng chờ đợi để trò chuyện với vị ra-bi. Một lần nữa, vị ra-bi không có nhiều thời gian để nghiên cứu và cầu nguyện, song bây giờ điều đó không còn làm phiền ông nữa, vì những ưu tiên của ông đà thay đổi.

Không phải ngẫu nhiên mà lễ Sukkot chỉ theo sau vài ngày Những Ngày Lễ Lớn. Những ngày đó mối quan hệ cá nhân của chúng ta với Đức Chúa Trời vốn có rất nhiều. Nhưng e chúng ta cũng bị cuốn vào mối quan hệ riêng tư của chúng ta, lễ Sukkot đến để dạy cho chúng ta biết rằng yêu thương tha nhân và phục vụ tha nhân là đủ phần phục vụ Chúa.

Trong khi cầu nguyện và nghiên cứu Kinh Thánh là điều cần thiết, chúng ta cũng cần phải lập con người làm ưu tiên. Tuần này, hãy dành thời gian để phục vụ một người bạn đang có cần, một người lạ cần giúp đỡ, hoặc một thành viên gia đình cần thời gian của chúng ta. Cách tốt nhất để ràng buộc với Cha chúng ta là yêu thương con cái của Ngài.


Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Ê-LI ĐẾN TRƯỚC ĐẤNG MÊ-SI



Ê-li Đến Trước Đấng Mê-si

Đoạn Ê-li đến trước mặt dân sự mà nói rằng: Các ngươi đi giẹo hai bên cho đến chừng nào? Nếu Giê-hô-va là Đức Chúa Trời, khá theo Ngài; nếu Ba-anh là Đức Chúa Trời, hãy theo hắn. Song dân sự không đáp một lời — I Các Vua 18:21

Vào cuối mỗi ngày Sa-bát, người Do thái tổ chức một buổi thờ phượng đặc biệt gọi là havdallah, có nghĩa là "phân rẽ". Chính qua nghi thức này mà chúng ta phân rẽ sự thánh khiết của ngày Sa-bát và những ngày thường. Sau buổi thờ phượng đó là ca hát theo phong tục: “Hỡi tiên tri Ê-li . . . xin mau đến với chúng tôi với Đấng Mê-si, là con của David”.

Ngoài ra, trung tâm điểm của bữa ăn lễ Vượt Qua theo nghi thức là Cái Chén Của Ê-li. Đó là một cái ly chứa đầy rượu hoặc nước nho ép, làm biểu tượng cho ơn cứu chuộc trong tương lai, và được biệt riêng ra cho vị tiên tri nào mà chúng ta tiếp đón đến dự bữa ăn theo cách biểu tượng bằng cách mở cửa trước và gọi mời ông ấy.

Đâu là ý nghĩa của các tập tục này và tại sao tiên tri Ê-li được gắn kết mật thiết với sự đến của Đấng Mê-si?

Câu trả lời có thể được tìm thấy trong sách Ma-la-chi 4:5: Nầy, ta sẽ sai đấng tiên tri Ê-li đến cùng các ngươi trước ngày lớn và đáng sợ của Đức Giê-hô-va chưa đến. Ê-li là người tiền khu cho Đấng Mê-si. Có một ý kiến ​​giữa các thánh hiền Do Thái rằng Đấng Mê-si không thể đến vào ngày Sa-bát, và vì vậy ngay sau khi ngày Sa-bát kết thúc, việc đầu tiên chúng ta làm là cầu xin Ê-li đến để đưa Đấng Mêsi đến ngay lập tức. Tương tự như vậy, vào ngày lễ Vượt Qua, khi chúng ta cầu xin sự cứu chuộc tối hậu, chúng ta xin Ê-li hiệp cùng chúng ta hầu cho Đấng Mê-si sẽ tới theo.

Tuy nhiên, trong tất cả các vị tiên tri, tại sao Ê-li là người được chọn để báo trước về thời đại Đấng Mê-si?

Tôi nghĩ rằng câu trả lời có thể được tìm thấy trong câu gốc của chúng ta hôm nay, ở đây Ê-li thách thức khoảng 900 thầy tế lễ thờ lạy hình tượng trong một cuộc đấu, ở đó các thầy tế lễ giả dối kia sẽ dùng một con bò làm của lễ dâng lên cho thần của họ, còn Ê-li sẽ trình dâng một của lễ cho Thần của ông. Vị thần nào có khả năng giáng lửa xuống thiêu đốt của lễ sẽ được tuyên bố là một Đức Chúa Trời chơn thật.

Như có thể dự đoán được, vô luận những kẻ thờ lạy hình tượng có cầu nguyện nhiều dường nào đi nữa, họ nhảy múa, ca hát, và làm bất cứ điều gì họ có thể, chẳng có ngọn lửa nào giáng xuống từ trời để tiếp nhận của lễ của họ. Khi ấy, mới đến phiên Ê-li. Để thêm nhiều kịch tính vào sự thử thách, ông cho đào mương quanh bàn thờ của mình chứa nước ở đó, rồi khi ông kêu la với Đức Chúa Trời chơn thật duy nhứt, ngay lập tức một ngọn lửa từ trời giáng xuống rồi thiêu đốt của lễ thật sinh động — bao gồm cả nước! Rõ ràng mọi người nhìn thấy rằng Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên là Đức Chúa Trời chơn thật duy nhất.

Cho nên bạn thấy đấy, Ê-li là một người rất thanh sạch. Ông đã chứng minh với thế gian thấy rằng chỉ có một Đức Chúa Trời duy nhứt, Đức Chúa Trời của Israel. Khi chúng ta cầu xin sự đến của Ê-li, chúng ta thực sự cầu nguyện rằng chúng ta phải có sự trong sáng đó xuyên suốt cuộc đời của chúng ta – không nương cậy nơi tiền bạc, người khác, hay của cải của chúng ta. Chúng ta nguyện rằng chúng ta sẽ chỉ bước theo Đức Chúa Trời, và với sự sáng suốt đó, sự cứu rỗi tối hậu và đời đời sẽ đến.


ĐỪNG NỔI LỬA LÊN



Đừng Nổi Lửa Lên

"Nhằm ngày sa-bát chớ nổi lửa trong nhà nào của các ngươi hết" — Xuất Êdíptô ký 35:3

Ngày Sa-bát được biết đến rộng rãi như một ngày yên nghỉ. Vậy điều này có nghĩa là chúng ta dành cả ngày để ngủ nghỉ hoặc thư giãn? Khó lắm! Chúng ta cầu nguyện, nghiên cứu, phục vụ một bữa ăn sang trọng, hiệp với bạn bè, và làm những việc kết nối chúng ta với Đức Chúa Trời, những người xung quanh chúng ta, và các giá trị của chúng ta.

Cái điều chúng ta không làm là tạo ra bất cứ thứ gì. Giống như Đức Chúa Trời thôi không sáng tạo vào ngày thứ bảy, chúng ta thôi không làm gì hết trong ngày Sa-bát. Luật pháp liên quan đến những gì được và không được phép trong ngày Sa-bát được góp nhặt lấy từ việc dựng nên Đền Tạm. Tại sao chứ? Điều răn phải giữ ngày Sa-bát được đặt ngay trước việc xây dựng Đền Tạm. Từ điểm này, các ra-bi Do Thái rút ra các luật lệ cai quản ngày Sa-bát.

Tuy nhiên, không có luật lệ cụ thể nào về việc tuân giữ ngày Sa-bát trong Kinh thánh — ngoại trừ một. Trong câu gốc hôm nay, chúng ta học: "Nhằm ngày sa-bát chớ nổi lửa trong nhà nào của các ngươi hết". Bậc thánh hiền Do Thái dạy rằng có một sứ điệp đặc biệt trong mạng lịnh duy nhất nầy vượt trên và trỗi hơn những hành động được phép nhơn ngày Sa-bát.

"Lửa" trong câu này không những đề cập đến lửa thuộc thể, mà còn là "lửa" của những cuộc tranh luận. Điều răn này chỉ đạo chúng ta: "Nhằm ngày sa-bát chớ nổi lửa trong nhà nào của các ngươi hết". Ngày Sa-bát còn được gọi là Shabbat Shalom, nghĩa là: “Ngày Sa-bát Bình An”. Vì ít nhất có một ngày trong tuần, chúng ta không cho phép có bất kỳ tranh luận nào trong ngôi nhà của chúng ta. Chúng ta có một ngày yên nghỉ — một ngày bình an.

Kinh Talmud chia sẻ câu chuyện sau đây: Có một cặp vợ chồng kia, họ bước vào tranh luận mỗi chiều thứ Sáu, ngay trước khi ngày Sa-bát bắt đầu. Ra-bi Meir, một người chuyên làm các phép lạ, đã đến thăm và ở lại với họ trong ba tuần cho đến khi ông có thể khôi phục lại hòa bình cho gia đình của họ. Khi công việc của ông được hoàn thành, ông nghe thấy giọng nói của Satan buồn bã gào lên: "Khốn nạn cho tôi, vì Ra-bi Meir đã đuổi tôi ra khỏi nhà của tôi".

Bậc thánh hiền giải thích rằng một ngôi nhà hay tranh cãi đang ở dưới quyền thống trị của Sa-tan. Hắn làm việc nhọc nhằn nhất để tạo ra tranh cạnh ở trong nhà ngay trước ngày Sa-bát, khi chúng ta đang tìm cách tập trung vào việc tạo ra một ngày yên nghỉ và bình an. Tuy nhiên, chúng ta cần phải làm việc nhọc nhằn hơn trong việc tạo ra và duy trì một môi trường bình an, ngay cả khi đấy chỉ một ngày trong tuần.

Tuần này, tại sao không giải quyết để tuân giữ một ngày mà tranh luận không được phép ở đó. Hãy sử dụng ngày đó để tập trung vào những gì chúng ta đánh giá cao về những người thân yêu của chúng ta, chúng ta đang chia sẻ với họ ngôi nhà của chúng ta và sự sống của chúng ta.