Thứ Ba, 19 tháng 6, 2018

VÌ CỚ SI-ÔN



Vì Cớ Si-ôn

Ta vì cớ Si-ôn sẽ chẳng làm thinh, vì cớ Giê-ru-sa-lem sẽ chẳng an nghỉ, cho đến chừng nào sự công bình nó rực rỡ như sự sáng, và sự cứu rỗi nó chói lòa như ngọn đèn — Ê-sai 62:1

Chloe Valdary là một nhà hoạt động giùm giúp cho dân Do-thái. Cô là một sinh viên đại học đến từ New Orleans, là nơi tổ chức các sự kiện nhắm vào các chiến dịch chống Israel là tiêu chuẩn. Chloe không phải là người Do-thái và cô chưa bao giờ đến xứ Israel, nhưng Chloe là một Cơ đốc nhân và được tặng cho quyển Kinh Thánh. Cô tin rằng Israel thuộc về dân Do-thái hợp pháp và thấy một thế giới đầy dối trá về cuộc xung đột trong Đất Thánh.

Chloe cũng tin rằng cô có bổn phận phải rao ra lẽ chơn thật; không những tin theo lẽ thật đó, mà còn phải hành động chiếu theo nó nữa. Cô bắt đầu một nhóm trong chiến dịch được gọi là "Đồng minh cho Israel" và đã trở thành phát ngôn nhân thay mặt vì ích cho Israel và dân Do-thái. Chloe nói: “Tôi chỉ có một thắc mắc . . . Thực vậy, có phải bạn, có phải chúng ta đã tận hiến tối đa ‘không bao giờ nữa’ chăng?’”

Những câu Kinh Thánh hôm nay là từ phần đọc cuối về “Bảy Điều Yên Ủi” – bảy sứ điệp nói về hy vọng và sự khích lệ mà dân Do-thái theo truyền thống phải đọc theo sau sự vâng giữ Tisha B'Av, một sự vâng giữ đánh dấu sự huỷ diệt cả hai: Đền Thánh và Đền Thờ thứ hai tại thành Jerusalem và các thảm kịch khác đã xảy ra trong cùng một ngày ấy.

Trong phần đọc tuần này, chúng ta đến với câu Kinh Thánh trưng dẫn nổi tiếng này từ tiên tri Ê-sai: Ta vì cớ Si-ôn sẽ chẳng làm thinh, vì cớ Giê-ru-sa-lem sẽ chẳng an nghỉ…”. Câu này đã trở thành nền tảng cho mọi hành động của rất nhiều bạn bè thân thiết nhất của Israel. Đây là động lực ở đằng sau các sáng kiến ​​giống như sáng kiến của Chloe và nhiều người khác họ đang làm mọi sự họ có thể để rao truyền sự thật về Israel. Đây cũng là nguồn yên ủi rất lớn cho dân Do-thái. Đối với một dân bị bắt bớ và xa lánh trong nhiều ngàn năm, thật là yên ủi sâu sắc khi biết rằng chúng tôi không còn cô đơn nữa.

Như Chloe Valdary viết: “Cảm giác chỉ đơn thuần là cảm giác nếu chẳng có một hành động nào theo sau nó. Sự suy gẫm và hành động là hai việc bị coi là vô giá trị nếu việc này không đi kèm với việc kia”. Yêu mến Israel trong tấm lòng chúng ta là chưa đủ đâu. Chúng ta cần phải yêu mến Israel và dân Israel với hai bàn tay và với tiếng nói của chúng ta.

Giờ đây, Israel cần bạn bè hơn bao giờ hết. Israel cần những ai sẵn sàng đứng lên ngay cả khi họ đang đứng một mình. Người nào sẵn sàng nói ra lẽ chơn thật ngay cả khi tiếng nói của họ đang run rẩy. Người nào sẵn sàng viết, nói và giảng ra lẽ chơn thật về Israel cho đến chừng nào sự công bình nó rực rỡ như sự sáng, và sự cứu rỗi nó chói lòa như ngọn đèn.

Có một sự chữa lành rất lớn sẽ diễn ra giữa hai cộng đồng Cơ đốc nhân người Do-thái. Israel được thêm sức và được yên ủi bởi sự vùa giúp của những người bạn Cơ đốc của nó, và chúng ta tự hào đóng một vai trò quan trọng trong việc bắc cầu nối giữa hai tín ngưỡng tại Hội Thông Công. Xin vui lòng tham gia với chúng tôi trong việc chúc phước cho dân Do-thái cả bằng việc làm và bằng lời nói.

Vì cớ Israel, chớ có làm thinh. Thế giới đã từng im lặng; chúng ta hãy nói với Chloe và nhiều người khác nữa: "không bao giờ nữa!"


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét