Đừng Giữ Lại
“Chớ từ chối làm lành cho kẻ nào xứng đáng, miễn là tay con có
quyền làm điều ấy” — Châm
ngôn 3:27.
Do-thái giáo kể một câu chuyện có tính cảnh cáo
về việc làm từ thiện – cụ thể hơn, về việc giữ
lại của
từ thiện. Có một doanh nhân giàu có người Do-thái, người thường xuyên làm từ
thiện cho một kẻ Do-thái nghèo kia. Trong nhiều năm trời, kẻ nghèo sẽ xuất hiện
tại nhà của người giàu có và rời đi với đủ số tiền để hỗ trợ gia đình mình.
Một ngày nọ, sau khi kẻ nghèo đã thực hiện một trong
các chuyến viếng thăm đều đặn của mình, người giàu nọ thấy bực tức và nghĩ rằng
thật là không công bằng khi ông cứ hỗ trợ hoài cho kẻ nghèo này. Rốt lại thì số
tiền là của ông mà – kẻ nghèo lấy quyền
gì để trông mong của bố thí hàng tháng chứ?
Lần sau, kẻ nghèo kia lại xuất hiện ở cửa, người
giàu nói cho ông ta biết rằng mình sẽ không làm từ thiện cho ông ta nữa. Ngạc
nhiên thay, kẻ nghèo tay không quay lại với gia đình mình. Nhưng, như Đức Chúa
Trời đã chúc phước cho, đột nhiên việc kinh doanh của kẻ nghèo kia bắt đầu bộc
phát. Trong một thời gian ngắn, ông ta kiếm được nhiều tiền hơn.
Đồng thời, người giàu nọ cũng có kinh nghiệm biến
đổi về tài sản của mình – nhưng không phải là tốt đẹp đâu. Công việc làm ăn của
ông ta bị thua lỗ rất nặng, và người giàu đó đã thấy mình hầu như không thể vượt
qua được. Người giàu từng đổi ý trước đây đã đến gặp giáo sĩ của mình để hỏi cho
biết lý do tại sao ông trải qua một sự mất mát lớn như thế. Vị giáo sĩ Do-thái
giải thích rằng người giàu đã được Đức Chúa Trời tin cậy phó thác số tiền của kẻ
nghèo kia. Phân phối số tiền ấy là công việc của ông ta. Một khi ông ta không
muốn công việc nữa, Đức Chúa Trời bèn cất số tiền đi rồi đưa trực tiếp cho chính
kẻ nghèo nọ.
Trong sách Châm ngôn, chúng ta đọc: “Chớ từ chối làm lành cho kẻ nào xứng đáng, miễn là tay con có
quyền làm điều ấy”. Trong tiếng Hy-bá-lai, từ ngữ được sử dụng nói
tới “từ thiện” là từ tzedakah. Tuy nhiên, bậc thánh hiền
Do-thái chỉ ra rằng "từ thiện" là phiên dịch chưa đủ của
từ tzedakah. Từ tzedakah ra từ chữ tzedek có nghĩa là “công chính”. Một định nghĩa chính
xác hơn sẽ là “công bình”.
Theo Do-thái giáo, khi chúng ta làm từ thiện,
chúng ta sẽ chẳng tỏ ra tử tế; chúng ta đang làm sự công bình. Chúng ta sẽ trao
lại cho kẻ nghèo những gì đúng ra là thuộc về người và những gì Đức Chúa Trời đã
ban cho chúng ta để quản lý. Đây là lý do tại sao sách Châm ngôn cảnh báo chúng
ta chớ giữ lại những gì chúng ta phải cho đi; nó không thuộc về chúng ta để khởi
sự với.
Trong Phục truyền luật lệ Ký 15:10, chúng ta học
biết: “Ngươi phải giúp cho người, chớ cho mà có lòng
tiếc”. Nếu chúng ta nghĩ tiền
bạc chúng ta có là của chúng ta, điều đó có thể dẫn đến việc cho đi trong sự bực
bội. Nhưng khi chúng ta công nhận rằng mọi sự chúng ta có đều đến từ Đức Chúa
Trời để sử dụng cho các mục đích của Ngài, chúng ta có thể rời rộng cho đi và với
tình yêu thương, biết ơn vì cơ hội trở thành cộng sự của Đức Chúa Trời, là người
cho mượn mà chẳng phải là kẻ đi vay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét