Hỡi Đức Chúa Trời, Vì Cớ
Ngài
“Hỡi Đức Chúa Trời, hãy chỗi dậy, binh vực
duyên cớ Chúa. Hãy nhớ lại thể nào kẻ ngu dại hằng ngày sỉ nhục Chúa” — Thi thiên 74:22
Thi Thiên 74 là Thi thiên thật là chán chường. Tác giả của Thi
thiên này là A-sáp, ông lường trước dân Israel sẽ đi làm phu tù trong tương lai.
Ông nhìn thấy trước sự hủy diệt và sự ô uế nơi Đền Thánh của Đức Chúa Trời. Ông
nói tiên tri về hàng ngàn năm bắt bớ sẽ giáng xuống trên dân Do-thái. Vì vậy,
ông hỏi Đức Chúa Trời: "Đức
Chúa Trời ôi! kẻ cừu địch sẽ nói sỉ nhục cho đến chừng nào?” Đức Chúa Trời ôi! kẻ cừu địch sẽ nói sỉ nhục
cho đến chừng nào? và “Sao
Chúa rứt tay lại, tức là tay hữu Chúa?" (các
câu 10-11). A-sáp nói tới kỳ lưu đày dường như là đời đời vậy. Sự ấy sẽ
không bao giờ kết thúc sao?
Tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta đã hỏi cùng
một câu như nhau trong suốt cuộc đời của chúng ta. Nó có thể liên quan đến tình
hình toàn cầu của thế giới đã tan vỡ của chúng ta trong nhu cầu tuyệt vọng về sự
chữa lành, hoặc chúng ta có thể đã đưa ra câu hỏi đó về những thách thức trong cuộc
sống của chính cá nhân chúng ta. Liệu chúng sẽ không bao giờ kết thúc sao?
Tác giả Thi thiên khi ấy tiếp tục mô tả các khả
năng của Đức Chúa Trời đáng kinh sợ của chúng ta. Trong lời lẽ của ông, Đức
Chúa Trời của chúng ta không thiếu sức mạnh hay khả năng. Vậy tại sao Ngài
không cứu chúng ta chứ?
Kết luận bất thành văn, ấy là chúng ta có thể không xứng đáng được Đức Chúa Trời can
thiệp cách kỳ diệu vào đời sống của chúng ta. Là một cộng đồng đức tin, chúng
ta có nhiều việc phải làm để cải thiện. Là một xã hội, chúng ta có rất nhiều
câu trả lời với Đức Chúa Trời. Là gia đình và cá nhân, họ có thể nói rằng họ đã
đạt đến sự hoàn hảo, thuộc linh hay điều gì khác?
Rõ ràng, chúng ta không thể buộc bàn tay của Đức
Chúa Trời bằng cách chỉ vào một mình bản chất của chúng ta. Vậy, liệu chúng ta phải
gánh chịu số phận không? Có phải chúng ta bị định cứ tiếp tục nếm trải các cuộc
đấu tranh và thách thức của chúng ta hoài không? Có phải thế giới bị định phải
sống với bàn tay sát nhân của ISIS và Al Qaeda không? Liệu nghèo khó có phải là
một yếu tố vĩnh cửu trên hành tinh này chăng? Liệu chúng ta có xứng đáng với thời
đại của Đấng Mê-si không?
Tác giả Thi thiên khi ấy
mới rút ra “quân bài chủ”. Ông viết: “Hỡi Đức Chúa Trời, hãy chỗi dậy, binh vực
duyên cớ Chúa”. Có phải bạn đã nắm bắt được rồi chứ? “Duyên cớ CỦA CHÚA” hay như đã chép trong Thi
thiên 31:3: “Vì Chúa là hòn đá và đồn lũy tôi; Xin dẫn dắt tôi nhân danh Chúa”. Nói cách khác, chúng
ta cầu xin Đức Chúa Trời thậm chí như chúng ta chẳng xứng đáng chi hết, Ngài sẽ
cứu chúng ta vì cớ
Chúa,
chớ không phải vì cớ chúng ta.
Bạn thấy đấy, Đức Chúa Trời có cổ phần trong sự
cứu rỗi của cá nhân chúng ta. Ngài đầu tư vào sự chữa lành thế giới chúng ta,
và cầu nguyện thật năng động là cầu xin Đức Chúa Trời hành động vì cớ Ngài.
Chúng ta có thể lấy làm yên ủi khi nhìn biết rằng mặc dù chúng ta là bất toàn,
Đức Chúa Trời vẫn quan tâm đến việc chìa tay ra vùa giúp chúng ta hầu cho chúng
ta sẽ ngợi khen Ngài và thêm lên sự vinh hiển Ngài. Chúng ta cảm thấy được mặc
lấy quyền phép bởi việc nhận biết rằng Ngài sẽ cứu chuộc cả thế gian, thậm chí khi
chúng ta xa rời không còn lý tưởng nữa. Chúng ta hãy cầu nguyện với lòng tin cậy
khi nhìn biết rằng Đức Chúa Trời muốn những điều tốt lành cho hết thảy chúng ta
– có lẽ còn hơn cả chúng ta mong muốn chúng cho chính mình nữa kìa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét