Yêu Thương Tôi Tớ Mình
“Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán như vầy: Các ngươi đã chẳng nghe
ta, mỗi người rao cho anh em mình, kẻ lân cận mình được tự do. Đức Giê-hô-va
phán: Nầy, ta rao sự tự do cho các ngươi, tức thả các ngươi ra cho gươm dao, ôn
dịch, đói kém, khiến các ngươi bị ném đi ném lại giữa các nước thế gian” — Giêrêmi 34:17
Phần Kinh Thánh đọc tuần này bắt đầu với
cùng chủ đề của phần đọc kinh Torah: phải đối xử với hạng nô lệ như thế nào!?!
Tại sao phải chú trọng đến hạng nô lệ chứ? Có một kết nối rõ ràng với sự thực trong
phân đoạn của kinh Torah, bản thân dân Israel từng làm nô lệ và vì vậy họ phải cảm
thông và phải đối xử tử tế với hạng nô lệ.
Tuy nhiên, phần đọc Kinh Thánh nầy đưa
việc đối xử đàng hoàng với hạng nô lệ đi một bước xa thêm. Con cái Israel được
truyền cho biết rằng họ sẽ bị chinh phục và bị lưu đày vì tội lỗi của sự đối xử
với nô lệ của họ không thích đáng. Thay vì buông tha cho họ trong năm thứ bảy,
như lịnh truyền trong phần kinh Torah tuần này, họ cứ bắt chúng làm nô lệ. Điều
chi khiến cho tội này ra trầm trọng như vậy chứ?
Theo truyền khẫu Do Thái, có một danh
sách các câu hỏi mà mỗi người sẽ được hỏi sau khi đi vào thế giới hầu đến. Câu
hỏi đầu tiên là: “Bạn có trung thực?” Không, "Bạn dành ra bao nhiêu thời gian để đọc Kinh Thánh?" Không, "Bạn cầu nguyện nhiều không?" Những gì Đức Chúa Trời
muốn biết, trước tiên và trước hết, là "Có
phải bạn là một người trung thực?"
Đức Chúa Trời muốn biết, không biết
chúng ta có công bằng và trung thực trong kinh doanh – không bao giờ lừa đảo và
không bao giờ ăn cắp hay không!?! Ngài muốn biết, không biết chúng ta có nói ra
lời lẽ thật với nhau và về nhau hay không!?! Ngài muốn biết, không biết chúng
ta có giới thiệu bản thân mình cho người khác biết thực sự chúng ta là ai
không!?! – rằng chẳng có bất kỳ một sự giả vờ hoặc giả hình đội lốt hay
không!?! Đức Chúa Trời muốn biết, không biết chúng ta có sống một cuộc sống ngay
thẳng và không biết chúng ta có đối xử với những người đồng loại của mình theo cách
thích đáng hay không!?!
Bởi vì cách chúng ta đối xử với tha
nhân chính là việc quan trọng nhất đối với Đức Chúa Trời.
Kinh Thánh dạy chúng ta, "hãy yêu kẻ lân
cận như mình" (Lêvi ký 19:18).
Các luật lệ dạy về cách chúng ta đối xử với hạng nô lệ là một ứng dụng trực tiếp
của mạng lệnh nầy theo Kinh Thánh. Trong khi có người sẽ nghĩ rằng hạng nô lệ
-- hay người giúp việc hôm nay hoặc bồi bàn hay những người chuyên phục vụ cho chúng
ta – là những công dân hạng hai, là những kẻ mà chúng ta có quyền sử dụng, Đức
Chúa Trời phán: "Không". Hạng người nầy vốn bình
đẳng với chúng ta, là đối tác của chúng ta, và quan trọng là cách thức công
bình chúng ta đối xử với họ -- nếu không phải là quan trọng hơn – so với cách
chúng ta đối xử với bất cứ ai khác.
Luật pháp của người Do Thái xem trọng ý
tưởng này đến nỗi có những luật lệ đòi hỏi rằng một tôi tớ phải được đối xử công
bằng y như chủ của họ. Người đầy tớ nhận phòng cùng kích thước, với gối lông
tương tự, và ăn cùng thức ăn. Thực vậy, nếu chỉ có một miếng bít tết trong nhà,
nó phải đến với tôi tớ!
Việc nhấn mạnh vào chế độ nô lệ trong
các phần Kinh Thánh phải đọc là nhập tâm điều nầy: Cách thức chúng ta đối xử với
người khác là rất quan trọng. Vì vậy, chúng ta hãy hướng tiêu điểm của mình về
việc ấy trong tuần này để bảo đảm rằng chúng ta đối xử với mọi người – đặc biệt
là hạng người phục vụ cho chúng ta - với sự tôn trọng, tử tế, thành thật, và
nhân phẩm mà họ đáng được hưởng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét