Hãy Tránh Sự Tranh Cạnh
“Người nào giữ mình khỏi tranh cạnh, ấy là sự tôn vinh của
người; Chỉ kẻ điên cuồng sa vào đó mà thôi” — Châm
ngôn 20:3
Tôi vẫn rùng người mình lại khi nhớ tới
một việc đã xảy ra trong một nhà hội mà tôi đến dự cách đây nhiều năm. Như là
truyền thống ở nhiều nhà hội, cộng đồng của chúng ta cùng dự bữa ăn thứ ba
trong ngày Sa-bát với nhau tại nhà hội. Viên thư ký của nhà hội cũng là một thuộc
viên nữa. Tuần kia, tôi lo kiếm cái nĩa bằng nhựa, gây khó chịu cho mọi người đến
dự bữa ăn. Viên thư ký có mặt ở đó, và một nhân vật nổi bật trong cộng đồng đã
quyết định đối mặt với cô ta.
Vị thuộc viên đã tức giận về việc giám
sát và chế giễu viên thư ký vì để cho một việc như vậy xảy ra. Viên thư ký cảm
thấy khủng khiếp và thay vì bào chữa cho bản thân mình, đã lên tiếng cáo lỗi.
Nhưng điều đó là chưa đủ cho thuộc viên này, ông ta cứ tiếp tục hò hét và trách
móc viên thư ký công khai vì sự cáo lỗi kia. Điều mỉa mai là người thốt ra phần
lý luận kia trông rất dại dột chớ không phải viên thư ký đã quên sắp đặt mấy
cái nĩa; chính vị thuộc viên kia đã nhặng xị lên như thế về một việc ngớ ngẩn
như mấy cái nĩa nhựa. Khi ông ta bình tỉnh lại, tôi dám chắc rằng ông cảm thấy hổ
thẹn vì hành động của mình.
Trong Châm ngôn, Vua Solomon đã viết: “Người nào giữ mình khỏi tranh cạnh, ấy là sự
tôn vinh của người; Chỉ kẻ điên cuồng sa vào đó mà thôi”. Hầu hết các lập luận
đều bắt nguồn từ cảm xúc kiêu ngạo hay giận dữ không kiểm soát được. Chúng ta
muốn minh chứng quan điểm của mình và tìm kiếm ngay sự đúng đắn. Tuy nhiên, như
vị vua khôn ngoan nói cho chúng ta biết, khi chúng ta tranh chiến không vì một lý
do chính đáng nào cả, chúng ta chỉ gây rắc rối cho bản thân và tỏ cho thế gian thấy
mặt xấu của mình mà thôi. Tuy nhiên, khi chúng ta biết tự kiềm chế và tự trọng,
thì sự tốt đẹp và bình an phủ lấy chúng ta.
Tôi từng nghe ý tưởng ấy biểu hiện theo
cách nầy: Một con chó bulldog có thể rượt đuổi con chồn hôi bất kỳ ngày nào
trong tuần, nhưng đôi khi nó nhận ra rằng cuộc chiến không chỉ có giá trị ở mùi
hôi đâu. Chúng ta có thể lựa chọn dấn thân vào sự tranh cạnh, đặc biệt là khi
chúng ta biết chúng ta cần điều gì để thắng cuộc tranh luận. Nhưng chúng ta bị
bỏ lại với "mùi hôi". Chúng ta bị bỏ lại với
sự tiêu cực và chỉ làm cho mình bị giảm sút ở trước mặt nhiều người khác. Đơn
giản là tranh cạnh chẳng có giá trị gì cả.
Bậc thánh hiền Do Thái nắm lấy khả năng
bước ra khỏi một cuộc chiến nghiêm trọng đến nỗi họ tuyên bố rằng nếu một người
sẵn sàng nhượng bộ trong một cuộc tranh luận để tránh sự tranh cạnh, điều đó minh
chứng rằng người ấy đang nắm lấy ưu thế lớn hơn người kia. Người nào biết nhượng
bộ kẻ gây hấn đang sở hữu sức mạnh lớn hơn kẻ chọn tranh chiến.
Chúng ta cần phải học biết bước qua một
bên khi chúng ta bị cám dỗ để bước vào những cuộc tranh luận phù phiếm và vô
nghĩa. Lần tới, khi bạn sắp sửa dấn thân vào sự tranh cạnh, hãy tự hỏi mình xem
"mùi hôi" có giá trị hay
không!?! Có lẽ là là không, và tất cả chúng ta sẽ được khôn ngoan mà tránh việc
tranh cạnh đi.