Xét Đoán Với Sự Thương Xót
“Các ngươi chớ phạm sự bất nghĩa trong việc xét
đoán, chớ thiên vị người nghèo, chớ nể kẻ quyền thế; hãy cứ theo công bình mà
xét đoán kẻ lân cận ngươi” — Lê-vi
ký 19:15
Khi tiên
tri Na-than đến quở trách vua David vì tội lấy Bát-sê-ba dù nàng đã có chồng, ông
thuật cho David nghe một câu chuyện. Ở một mặt, câu chuyện chẳng liên quan gì đến
Bát-sê-ba cả; thay vì thế Na-than kể cho David nghe một câu chuyện về một gã nghèo
khó kia chỉ có một chiên con. Một người khác, ông ta vốn có nhiều chiên lắm, lại
cướp lấy chiên con duy nhất của gã nghèo khó này để lấy thịt đãi khách của mình.
Khi ấy,
Na-than yêu cầu David đưa ra sự xét đoán về tên cướp của kia. David, xúc động
sâu sắc bởi cảnh ngộ của gã nghèo khó đó, ông tỏ ra sự phẫn nộ của mình rồi nói
rằng bất kỳ ai làm như vậy thật đáng chết. Chỉ khi ấy, Na-than mới tỏ ra rằng
câu chuyện chỉ là một ẩn dụ để minh họa cho những gì David đã làm bằng cách lấy
Bát-sê-ba. Bởi cách tuyên án tên cướp của kia trong câu chuyện phải chết, thực
vậy, David đã công bố ra chính án phạt của mình. Sau cùng, David đã ăn năn, và
mặc dù ông không lãnh án tử hình, Đức Chúa Trời đã kỷ luật ông, và David cùng gia
đình ông phải gánh chịu nhiều tai họa như một hậu quả cho mọi hành vi của mình.
Cái điều
chúng ta cần phải tiếp thu từ câu chuyện này, ấy là Đức Chúa Trời thường đặt
chúng ta vào chính hoàn cảnh mà Na-than đã đưa David vào. Nếu chúng ta bị yêu cầu
phải xét đoán người khác, hoặc nếu chúng ta bị đặt vào một vị trí mà chúng ta muốn
xét đoán người khác, sở dĩ như thế là vì bản thân chúng ta đã phạm một tội lỗi
có bản chất tương tự.
Giống
như vị tiên tri, Đức Chúa Trời kể cho chúng ta nghe câu chuyện của chính chúng
ta dưới hình thức cải trang. Khi ấy, Đức Chúa Trời nhìn vào cách thức chúng ta xét
đoán người khác rồi và sử dụng sự xét nét của chúng ta làm thước đo cho cách
Ngài sẽ phán xét chúng ta. Nếu chúng ta vượt qua sự phán xét với lòng thương
xót và sự nhân từ, và giúp cho ai đó lợi ích của sự không biết, thì Đức Chúa Trời
sẽ làm y như thế cho chúng ta. Nhưng nếu chúng ta xét đoán với sự nghiêm ngặt và
khắc nghiệt, thì chúng ta phải run sợ cho cái ngày mà Đức Chúa Trời sẽ giáng sự
phán xét trên chúng ta.
Trong
phần đọc Kinh Thánh tuần này [Lê-vi ký 16:1
– 20:27; A-mốt 9:7-15], chúng ta đọc: “hãy cứ theo công bình mà xét đoán kẻ lân cận ngươi”. Tuy nhiên, là những hữu thể thiếu sót với kiến thức hạn chế,
chúng ta có thể đạt được một xét đoán thật sự thích hợp không? Chúng ta có thể dám
chắc rằng chúng ta đúng 100% theo đánh giá của mình không? Tất nhiên, câu trả lời
là chúng ta không thể. Chúng ta sẽ sai lầm theo cách này hay cách khác – chúng ta một là quá khoan
dung hoặc quá khắc nghiệt. Đây là lý do tại sao bậc thánh hiền nhận xét về câu
này rằng chúng ta nên xét đoán những người khác với khuynh hướng ưu ái dành cho
họ. Nếu chúng ta rơi vào việc sai lầm, chúng ta cũng sẽ sai về mặt lợi ích về
người mà chúng ta đang đánh giá, đặc biệt là tối hậu, chúng ta đang xét đoán bản
thân mình.
Hôm
nay, hãy chú ý đến các câu chuyện mà Đức Chúa Trời đang tỏ ra cho bạn. Hãy chú
ý đến các phản ứng của bạn và các sự xét đoán của bạn. Hãy làm cho chúng dịu đi
với lòng thương xót. Không những bạn sẽ tôn vinh Đức Chúa Trời bằng cách tỏ ra
sự nhân từ với người khác, nhưng suy cho cùng, ân nhân của lòng tốt của bạn sẽ
là bạn đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét