“Con
tự làm được mà”
“Em gái ta, tân
phụ ta là vườn đóng kín, là nguồn nước khóa lại, là suối niêm phong” — Nhã ca 4:12
Nếu bạn đã từng quan sát một đứa trẻ rất nhỏ cố
gắng mặc đồ cho mình [nam hay nữ], việc
ấy dễ thương là dường nào. Tôi biết vì tôi đã quan sát cháu nội bé bỏng của
tôi! Kiên quyết khăng khăng “Con tự làm được mà”, nó cẩn thận gài từng cái nút vào khuy
giống như thể nó đang ra sức giải quyết các vấn đề lớn nhất của thế giới vậy. Thế
rồi, nó cố gắng đưa đầu mình vào tay áo thay vì ở cổ áo, và tiếng hậm hực nổ ra
khi nó mắc kẹt ở đó!
Thật là dễ thấy cháu gái nhỏ đáng yêu của tôi
khi nó tìm cách "tự làm", nhưng sẽ ra sao khi một
người 40 tuổi hay 60 tuổi tiếp cận cuộc sống với cùng một sự bướng bỉnh như thế
— từ chối không nhận sự vùa giúp, ngay cả đến từ Đức Chúa Trời?
Bây giờ, hầu hết mọi người đều không cố ý khép
kín lại sự vùa giúp của Đức Chúa Trời. Thay vì thế, họ chỉ không cầu xin Ngài trợ
giúp đấy thôi.
Họ vật lộn qua các nan đề trong ngày với sức riêng
của mình, thường quá bận rộn thậm chí không mất một phút để cầu xin Đức Chúa Trời
để có sự vùa giúp của Ngài. Và đúng là một sự xấu hổ, một khi tác giả Thi thiên
nhắc nhở chúng ta: “Đức
Giê-hô-va ở gần mọi người cầu khẩn Ngài” (Thi thiên
145:18).
Trong khi chúng ta nghĩ rằng chúng ta tiết kiệm
thời gian bằng cách không dành những phút quý báu để cầu nguyện, nhưng có lẽ
chúng ta đang làm ngược lại chính xác vì khi Chúa của vũ trụ đang làm việc với
chúng ta, một người chỉ có thể tưởng tượng chúng ta có thể sẽ đạt được nhiều hiệu
quả hơn là dường nào.
Tôi thích cách vua Solomon đặt vấn đề đó trong
bài hát. Ông viết: “Em gái ta, tân phụ ta là vườn đóng kín”. Đây là nhân vật trong
câu chuyện đang trao đổi với người nữ, hoặc trong loại thuật ngữ bóng bẩy, Đức
Chúa Trời đang trao đổi với dân sự của Ngài. Về mặt cơ bản, giống như thể Đức
Chúa Trời đang phán: “Ngươi xinh đẹp thay,
ngươi có nhiều thứ để dâng hiến, và ta muốn có một mối quan hệ với ngươi, nhưng
ngươi sẽ không để ta bước vào!” Bạn thấy đấy, khi chúng ta không mở lòng mình ra
cho Đức Chúa Trời, chúng ta giống như một khu vườn đóng kín — rất nhiều tiềm
năng ở bên trong nhưng chúng ta không chịu mở ra để chia sẻ nó.
Sự dạy thứ nhứt từ câu này là mở lòng ra cho Đức
Chúa Trời — cầu xin Ngài trong sự cầu
nguyện và nài xin sự vùa giúp của Ngài. Theo cách này, chúng ta khiến Đức Chúa
Trời trở thành một phần trong đời sống của chúng ta trên cơ sở từng ngày. Chúng
ta trình ra các năng khiếu và báu vật của mình cho Ngài. Chúng có nhiều giá trị
lắm khi được đem chia sẻ.
Bài học thứ hai, ấy là chúng ta cũng cần mở lòng
ra cho những người khác trong cuộc sống của chúng ta. Làm vậy có nghĩa là nài
xin họ giúp đỡ khi có cần. Trong khi rất khó cho chúng ta thực hiện việc ấy và
thậm chí chúng ta cảm thấy nó giống như một gánh nặng vậy, thật vậy, khi chúng
ta tự mở mình ra cho người khác, chúng ta cho phép họ trở thành một phần trong
đời sống của chúng ta. Các mối quan hệ của chúng ta được thêm lên khi chúng ta
chia sẻ sự sống mình với nhiều người khác.
Chúng ta không thể tự mình làm hết mọi sự được,
và cảm tạ Đức Chúa Trời, chúng ta không phải làm như vậy. Nhưng, chúng ta phải
đủ khôn ngoan và khiêm tốn đủ để cho người khác bước vào và đừng khăng khăng
đòi "tự tôi làm việc ấy".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét