Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

CỨ LÊN CAO ĐI



Cứ Lên Cao Đi

Trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, các người đó phao phản xứ mình đã do thám mà rằng: Xứ mà chúng tôi đã đi khắp đặng do thám, là một xứ nuốt dân sự mình; hết thảy những người chúng tôi đã thấy tại đó, đều là kẻ hình vóc cao lớn — Dân số ký 13:32

Trong phần đọc Kinh Thánh tuần này [Dân số ký 13:1 – 15:41; Giô-suê 2:1 - 24], khi 10 trong số 12 thám tử mang lại một tường trình xấu về xứ Canaan, họ ghi như sau: “Xứ mà chúng tôi đã đi khắp đặng do thám, là một xứ nuốt dân sự mình; hết thảy những người chúng tôi đã thấy tại đó, đều là kẻ hình vóc cao lớn. Nhiều người trong chúng ta rất quen thuộc với câu chuyện này đến nỗi chúng ta đã đọc liền các dòng chữ đó. Nhưng nếu bạn dừng lại và suy gẫm về nó, các cụm từ chẳng có ý nghĩa gì cả. Thực vậy, chúng là một mâu thuẫn hoàn toàn! Một là xứ nuốt dân sự mình hoặc những người sống ở đó có hình vóc cao lớn và không bị nuốt chửng.

Đâu là tường trình chứ?

Một mặt, bậc thánh hiền Do Thái giải thích sự mâu thuẫn bằng cách chỉ ra rằng Đức Chúa Trời đã khiến nhiều người phải chết trong thời gian các thám tử ở trong xứ Ca-na-an. Các thám tử chú ý thấy một số lượng đám tang rất bất thường, đấy là lý do tại sao họ mang về một báo cáo cho biết xứ ấy giết chết dân sự nó. Bậc thánh hiền cũng chỉ ra rằng Đức Chúa Trời đã gây ra những cái chết này để bảo vệ các thám tử bằng cách làm sao lãng người dân địa phương. Hơn nữa, số dân mà các thám tử nhìn thấy trên đất có hình vóc rất cao lớn. Có lẽ các thám tử đang nói rằng chỉ những người mạnh sức như thế mới có thể thoát khỏi trận dịch trong một xứ đã giết chết rất nhiều người như thế.

Nhưng chúng ta hãy xem xét kỹ hơn cụm từ này, ở đây chúng ta có thể tìm thấy một sứ điệp cho chúng ta ngày nay sinh sống trong cái thế giới chỉ nhắm vào mặt vật chất mà thôi. Theo nghĩa đen, phiên bản tiếng Do Thái dịch là: “Xứ mà chúng tôi khám phá thiêu đốt những kẻ ngồi trong đó”. Bậc thánh hiền đưa ra lời giải thích sau đây dựa trên phiên bản này: Trong đất Israel, một người phải liên tục tấn tới về mặt thuộc linh. Những kẻ “ngồi trong xứ” – nói cách khác, những kẻ cứ giữ lấy sự trì trệ, tự mãn, và không thay đổi – sẽ bị thiêu đốt. Chủ nghĩa vật chất đời này sẽ lấy đi sinh mạng của họ, và họ sẽ hoàn toàn bị bao vây trong đó.

Sứ điệp cho chúng Ta: Bất cứ đâu chúng ta sống, ấy là cuộc sống giống như đi trên cái thang cuộn đang chạy xuống. Nếu bạn không di chuyển lên trên, bạn sẽ tự động bị lạc hậu.

Khi một gia đình Do Thái chuyển đến Israel, chúng ta đề cập đến việc ấy theo tiếng Hy-bá-lai như là “làm aliyah” Aliyah có nghĩa là “đi lên”. Chuyển đến ở Y-sơ-ra-ên được xem là lên cao về mặt thuộc linh. Tôi có người bạn đã từng nói: “Làm aliyah một lần là không đủ. Chúng ta phải làm aliyah mỗi ngày – ngay cả ở bên ngoài Israel”.

Sứ điệp này giống y như sứ điệp ở trên đây. Chúng ta phải năng động đi lên mỗi ngày về mặt thuộc linh. Chúng ta có thể tin cậy Đức Chúa Trời thêm một chút nữa hôm nay không? Có phải chúng ta có thể trở thành một người tốt hơn chúng ta sống ngày hôm qua không? Chúng ta không được phạm sai lầm vì quá bận rộn với đời sống vật chất đến nỗi chúng ta thôi không sống và tấn tới về mặt thuộc linh. Hãy tiếp tục di chuyển lên cao đi, một ngày tại một thời điểm.


Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

ĐỒ ĂN CHO LINH HỒN



Đồ Ăn Cho Linh Hồn

tới một chỗ kia, mặt trời đã khuất, thì qua đêm tại đó. Người lấy một hòn đá làm gối đầu, và nằm ngủ tại đó — Sáng thế ký 28:11

Một ngày bạn dùng bao nhiêu bữa ăn? Hầu hết các chuyên gia dinh dưỡng đều khuyên bạn nên dùng ba bữa mỗi ngày – sáng, trưa và tối. Trong Do Thái giáo, bậc thánh hiền Do Thái đề nghị ba buổi cầu nguyện mỗi ngày — shacharit (cầu nguyện ban sáng), mincha (cầu nguyện ban chiều), và ma'ariv (cầu nguyện buổi tối). Giống như đồ ăn là dành cho thân thể, cầu nguyện là dành cho linh hồn.

Bậc thánh hiền dạy rằng từng sự cầu nguyện này được lập ra bởi một trong ba vị tộc trưởng — Áp-ra-ham, Y-sác, và Gia-cốp. Họ giải thích thêm rằng từng buổi cầu nguyện nói đến một thời điểm khác trong ngày của chúng ta và trong đời sống của chúng ta, và từng sự cầu nguyện phản ánh một đức tính của vị tộc trưởng khởi xướng nó.

Thí dụ, sự cầu nguyện ban sáng, do Áp-ra-ham thiết lập, có thể được lần theo Sáng thế ký 19:27: Áp-ra-ham dậy sớm, đi đến nơi mà người đã đứng chầu Đức GIÊ-HÔ-VA. Sự cầu nguyện ban sáng tiêu biểu cho đời sống chúng ta đầy ánh nắng và sự sáng láng. Chúng ta dâng lời cảm tạ vì những gì chúng ta đang có và hy vọng về những gì tương lai sẽ mang đến. Chúng ta thường xây sang Đức Chúa Trời trong sự cầu nguyện khi mọi sự dường như ảm đạm, nhưng Áp-ra-ham dạy chúng ta phải cầu nguyện với Đức Chúa Trời khi cuộc sống đang suông sẻ.

Sự cầu nguyện ban chiều có nguồn gốc của nó trong đời sống của Ysác:lối chiều, người đi ra ngoài đồng đặng suy ngẫm. . . ” (Sáng thế ký 24:63). Buổi chiều là một thời gian bận rộn khi chúng ta thường “ra ngoài đồng” – ngoài thế gian, làm nhiều công việc khác nhau. Tuy nhiên, Y-sác, vị tộc trưởng tiêu biểu cho sức lực nội tâm, dạy chúng ta rằng chúng ta phải mạnh mẽ và ngắt kết nối với thế gian trong một vài phút trò chuyện với Đức Chúa Trời trong khi chúng ta “ra ngài đồng”. Chúng ta đừng bao giờ quá bận rộn đến nỗi không cầu nguyện được, chỉ quá bận rộn mà không cầu nguyện. Một vài lời nói với Đức Chúa Trời đi một chặng đường dài khi chúng ta đang sống trong dày đặc nhiều công việc.

Sau cùng, Giacốp giới thiệu cho chúng ta sự cầu nguyện buổi tối: tới một chỗ kia, mặt trời đã khuất, thì qua đêm tại đó” (Sáng thế ký 28:11). Bậc thánh hiền dạy rằng ý nghĩa kín giấu của câu này, ấy là Gia-cốp đã cầu nguyện ở “chỗ kia” đó, mà về sau ông mới khám phá ra là bối cảnh thánh của Núi Mô-ri-a vì “mặt trời đã khuất”. Trời đã vào đêm, thời điểm của tối tăm và bất định. Gia-cốp, vị tộc trưởng, ông đã kinh nghiệm chức vụ nhọc nhằn và khó khăn nhất trong cuộc đời mình, nêu gương cho chúng ta cầu nguyện nơi những lúc tăm tối nhất trong đời sống của chúng ta.

Ba vị tộc trưởng cùng nhau dạy cho chúng ta biết trong từng thời điểm và từng cơ hội, đều có một sự cầu nguyện. Trong trường hợp bạn cầu nguyện ba lần một ngày hay không, ý tưởng là phải cầu nguyện với Đức Chúa Trời suốt cả ngày, trong mọi hoàn cảnh. Đức Chúa Trời luôn lắng nghe và sẵn sàng nhậm lời cầu nguyện của chúng ta – sáng, trưa và tối.


Thứ Tư, 29 tháng 8, 2018

MÃO TRIỀU THIÊN CỦA SỰ CẦU NGUYỆN



Mão Triều Thiên Của Sự Cầu Nguyện

trong ngày gian truân hãy kêu cầu cùng ta: Ta sẽ giải cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi khen ta — Thi thiên 50:15

Nếu bạn đã từng xin trợ giúp, bạn biết rằng đó không phải là việc dễ dàng để làm. Chúng ta lo lắng về việc làm phiền người khác với các nan đề của chúng ta. Chúng ta e ngại về việc trở thành gánh nặng. Khi nói đến con người, chúng ta càng xin giúp đỡ, chúng ta càng trở nên gánh nặng nhiều hơn. Tuy nhiên, khi đến với Đức Chúa Trời, điều ngược lại là đúng.

Chúng ta càng nài xin sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời, chúng ta càng vui thích nơi Ngài. Bậc thánh hiền Do Thái nói theo cách này về sự ấy: “Đấng Thánh, Ngài đáng chúc phước thay, đã tạo một mão triều thiên cho chính Ngài từ những lời cầu nguyện của Y-sơ-ra-ên”. Một vị vua được tôn vinh bởi vương miện của mình; nó làm tăng thêm quyền lực của ông ta. Cũng một thể ấy, những lời cầu nguyện của chúng ta, dù thấp kém, thêm vào sự vinh hiển của Vương quốc Đức Chúa Trời.

Kể từ buổi bình minh của thời gian, Đức Chúa Trời đã mong muốn những lời cầu nguyện của chúng ta. Kinh Thánh dạy chúng ta rằng vào ngày thứ sáu của sự sáng tạo, ngay trước khi dựng nên con người, “. . . chưa có một cây nhỏ nào mọc ngoài đồng, và cũng chưa có một ngọn cỏ nào mọc ngoài ruộng, vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chưa có cho mưa xuống trên đất, và cũng chẳng có một người nào cày cấy đất nữa (Sáng thế ký 2:5).

Mặc dù thực vật đã được dựng nên vào ngày thứ ba của sự sáng tạo, chúng hãy còn ẩn dưới lòng đất. Đức Chúa Trời chưa ban mưa xuống để làm cho cây cối mọc lên. Tại sao chứ? Bởi vì “chẳng có một người nào cày cấy đất nữa”. Con người chưa được dựng nên. Không có một người nào tán thưởng cơn mưa và chẳng có ai cầu nguyện xin mưa xuống. Đức Chúa Trời đợi cho đến khi A-đam được dựng nên để ông xin cho mưa xuống và rồi Đức Chúa Trời ban mưa xuống dồi dào.

Giờ đây, Đức Chúa Trời có thể cho mưa xuống vào ngày thứ ba. Đức Chúa Trời có thể đưa A-đam và Ê-va vào một thế giới hoàn hảo. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời mong muốn một việc thậm chí còn lớn lao hơn: sự hoàn hảo của con người, và Ngài biết rõ những hữu thể con người công bình có thể nổi bật lên bằng cách có một mối quan hệ với Ngài. Qua sự cầu nguyện, mối quan hệ đó được sinh ra và được trưởng dưỡng suốt cả một đời.

Trong Thi Thiên 50, Đức Chúa Trời ban ra một lời mời trực tiếp phải cầu nguyện cho Ngài trong những lúc có cần: trong ngày gian truân hãy kêu cầu cùng ta: Ta sẽ giải cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi khen ta. Đức Chúa Trời muốn chúng ta xây dựng một mối quan hệ với Ngài.

Hôm nay, hãy cầu nguyện với Đức Chúa Trời không những một lần, mà là suốt cả ngày. Bằng cách này, Đức Chúa Trời sẽ giải cứu chúng ta khỏi những rối rắm đang khi chúng ta đem sự vinh hiển lại cho Vương quốc của Ngài.