Sống Có Định Hướng
“Có một đứa con trai, mẹ là người Y-sơ-ra-ên,
và cha là người Ê-díp-tô, đi ra giữa vòng dân Y-sơ-ra-ên, đánh lộn tại nơi trại
quân với một người Y-sơ-ra-ên” — Lêvi ký 24:10
Có một trích dẫn rất hay từ quyển Alice in Wonderland của Lewis Carroll với một sứ điệp quan trọng.
Alice đã đến một ngã tư đường và cô ấy không biết chọn đường nào, vì vậy cô ấy xin
lời khuyên từ con mèo Cheshire đang ngồi trên cây: Alice hỏi: "Tôi phải đi đường nào đây?" Con mèo đáp: "Cô muốn đi đâu?" Alice đáp: "Tôi không biết" . Con méo nói: "Vậy thì không thành vấn đề đâu".
Nếu bạn không biết nơi mà mình muốn đi
đến trong cuộc sống, khi ấy bạn có thể bắt theo bất cứ con đường nào cũng được,
ngay cả các con đường kia cũng có thể đưa bạn đến những nơi bạn không tính – hoặc
không muốn – đi.
Phần Ngũ Kinh tuần này kết thúc bằng
câu chuyện bi thảm của một người đã phạm thượng đến danh của Đức Chúa Trời và bị
trừng phạt bởi sự chết. Câu chuyện bắt đầu: “Có một đứa con trai, mẹ là người Y-sơ-ra-ên,
và cha là người Ê-díp-tô, đi ra giữa vòng dân Y-sơ-ra-ên, đánh lộn tại nơi trại
quân với một người Y-sơ-ra-ên”. Bây giờ. Nếu chúng
ta dịch câu nầy, từng mệnh đề một, y như câu ấy được viết ra bằng ngôn ngữ gốc
Hy-bá-lai, thì sẽ khác đi một chút. Câu ấy chép: "Người
đi ra ngoài: `con của một người mẹ Do-thái và cha là người Ai-cập’, giữa vòng
dân Y-sơ-ra-ên…".
Bậc thánh hiền Do-thái với sự sắc bén
lên tiếng hỏi: Gã nầy đi đâu chứ? Câu Kinh Thánh chép: "Người đi ra ngoài", nhưng câu ấy không
cho chúng ta biết gì về nơi anh ta đi đến – chỉ nói anh ta đi ra "giữa vòng dân Y-sơ-ra-ên".
Bậc thánh hiền gợi ý rằng có lẽ gã có số
phận hẩm hiu nầy chẳng có ý niệm gì về nơi mình sẽ đi đến. Họ xem gã giống như
một linh hồn bị hư mất, được gợi ý bởi dòng dõi pha trộn của gã – một phần Ai-cập,
một phần Do-thái. Có lẽ bản thân gã không biết gã là ai hay điều gì gã thực sự tin.
Gã nầy chẳng có định hướng gì trong cuộc sống.
Và như thường xảy ra trong cuộc sống
ngày nay, khi người ta không có định hướng, đôi khi họ gặp những con đường khiến
họ phải lạc lối. Nếu linh hồn đáng thương này đã có một điểm đến trong lý trí khi
gã "đi ra ngoài" có lẽ gã sẽ vượt qua
cuộc chiến khiến gã phải rủa sã Đức Chúa Trời và gã sẽ sống. Nhưng một khi gã
đi lệch làn chạy rồi đổi hướng không đúng, gã bắt đầu đi xuống một con đường
nguy hiểm và cuối cùng bị hư mất cho đến đời đời.
Câu chuyện nói tới kẻ phạm thượng là một
lời cảnh cáo. Nó cảnh cáo chúng ta về những hậu quả đối với việc nói nghịch lại
Đức Chúa Trời và cũng là mối nguy hiểm của việc sống đời sống không có định hướng.
Chúng ta cần phải rõ ràng về nơi mà chúng ta đang hướng đến trong cuộc sống nếu
chúng ta muốn biết chắc rằng mình sẽ đi đúng hướng. Mỗi quyết định chúng ta đưa
ra và mỗi bước chúng ta đặt để phải được hướng dẫn bởi đích đến mà chúng ta mong
muốn. Bất cứ nơi nào chúng ta đi, chúng ta phải biết chắc rằng chúng ta đang hướng
về phía Đức Chúa Trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét