Ẩn Danh Bố Thí
“Khi các ngươi gặt lúa trong xứ mình, chớ gặt
tận đầu đồng, và chớ mót lúa sót lại; hãy để phần đó cho người nghèo và cho kẻ
khách ngoại bang: Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi” — Lêvi
ký 23:22
Trong khi lo một số nghiên cứu về thân
nhân đã chết trong lần diệt chủng của phát-xít Đức, người bạn của tôi đã khám
phá ra một người sống sót quen biết bà nội của mình. Rất phấn khích khi kết nối,
bạn tôi hỏi người sống sót kia không biết bà ấy có thể nói cho anh ta biết đôi điều
về bà nội mà anh ta không hề gặp được. Người sống sót giải thích rằng trong khi
bà không biết rõ về bà nội ấy, bà đã có một hình ảnh rất sinh động về người phụ
nữ đó trong lý trí của bà.
"Cái
biết của tôi về bà nội anh là bà cứ chạy quanh thị trấn ngay trước khi ngày
Sa-bát bắt đầu với các ổ bánh challah cặp dưới cánh tay bà. Bà ấy đến nhà của
người nghèo, mở cửa nhà họ ra, ném vào một ổ bánh, rồi chạy đi". Bạn tôi cảm động bởi sự tử tế của bà nội mình, nhưng
anh ấy hỏi bà kia về cách bố thí đó: "Tại sao bà ấy
quăng bánh cho người nghèo mà chẳng cho họ một nụ cười?" Người sống sót kia giải
thích: "Tất nhiên là bà ấy không muốn họ phải
bối rối!" Như bà nội của bạn tôi biết rõ, có rất nhiều cách để ban cho.
Cách tốt nhất là ẩn danh.
Trong phần Ngũ Kinh tuần này, chúng ta
học biết về mạng lịnh chừa lại góc ruộng không gặt hầu cho người nghèo và túng
thiếu có thể đến và lấy sản vật còn lại cho bản thân họ. Đức Chúa Trời đã truyền
cho chúng ta bố thí giá trị góc ruộng đồ ăn cho người nghèo, nhưng Ngài cố tình
truyền cho chúng tôi phải chừa lại những bó lúa không gặt ở đàng sau. Liệu có dễ
dàng cho kẻ nghèo hơn không nếu chúng ta đem quà đến tận cửa nhà của họ?
Dễ dàng hơn, đúng. Hay hơn, là đừng. Bởi
vì giống như bà nội của bạn tôi đã hiểu, việc bố thí không những là giúp đỡ một
người về vật chất. Mà nó còn giúp người ta giữ lấy ý thức về phẩm giá nữa.
Hầu hết mọi người đều rơi vào thời điểm
nhọc nhằn ở một điểm nào đó trong cuộc đời của họ và xin giúp đỡ từ người khác
có thể làm cho một tình huống khó khăn ra trăn trở hơn. Đôi khi, việc duy nhất
mà mọi người giữ lấy là phẩm giá của họ, và việc phải đi đến với ai đó họ quen biết
để xin xỏ sẽ tước phẩm giá ấy ra khỏi họ. Đây là lý do tại sao Đức Chúa Trời quyết
rằng đồ ăn phải để lại cho người nghèo mà không được đưa cho họ trực tiếp. Điều
nầy cho phép người nghèo đến và lấy những gì họ có cần, trong bóng tối của đêm
nếu họ thích. Bằng cách này, nhu cầu của họ có thể được lấp đầy trong khi phẩm
giá của họ vẫn còn nguyên vẹn.
Hôm nay, hệ thống bố thí tuyệt vời này tuy
không thực tế đối với hầu hết chúng ta, nhưng tinh thần của loại bố thí là điều
mà chúng ta vẫn có thể kết hợp vào cuộc sống của chúng ta. Các giá trị Do-thái
giáo có ở chỗ bố thí ẩn danh hoặc bố thí cho những người mà bạn sẽ không bao giờ
gặp mặt hay quen biết. Bằng cách này, món quà của bạn có giá trị tăng cao theo
cấp số nhân khi bạn lấp đầy bao tử của ai đó, mà không làm mất đi niềm tự hào của
họ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét