Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

NHỚ CÁI ĐẮNG VÀ CÁI NGỌT


Nhớ Cái Đắng Và Cái Ngọt
Đêm ấy họ sẽ ăn thịt chiên quay với bánh không men và rau đắng — Xuất Êdíptô ký 12:8

Khi những việc chuẩn bị cuối cùng cho việc Xuất Ai-cập đã được thực hiện, Đức Chúa Trời quay sang những lời dặn dò với Môi-se và A-rôn. Vào ngày 10 trong tháng ấy, dân sự cần phải chọn một con chiên một tuổi, họ sẽ giữ nó trong bốn ngày rồi giết đi. Họ sẽ lấy huyết của con chiên rồi bôi nó lên mày cửa, họ nướng thịt chiên và ăn lấy. Họ được truyền cho phải ăn thịt cùng với rau đắng và bánh không men, còn được gọi là matzah.

Bậc thánh hiền Do-thái thắc mắc tại sao con cái Israel được truyền cho phải ăn rau đắng cùng với thịt chiên và matzah trong kỳ lễ? Chiên con và matzah là hai biểu tượng của sự cứu chuộc. Huyết của con chiên sẽ cứu dân Y-sơ-ra-ên khỏi trận dịch phải chết con đầu lòng, và matzah sẽ là bánh của Xuất Ai-cập vì không có thời gian cho bột dậy lên.

Ngay cả ngày hôm nay, matzah là biểu tượng của kỳ Lễ Vượt Qua. Vậy tại sao phải làm cho kỳ lễ mất vui với loại rau đắng chứ? Cái đắng của chúng tượng trưng cho sự cay đắng của tình trạng nô lệ. Nhưng tại sao chúng lại được gộp vào khi chế độ nô lệ đi đến hồi kết thúc chứ? Há dân sự không muốn bỏ lại kinh nghiệm khủng khiếp đó lại sau lưng?

Ghi nhớ là một khía cạnh quan trọng của Do-thái giáo. Có một câu thắc mắc nói đùa nổi tiếng như sau: "Đâu là tóm tắt từng kỳ lễ của người Do-thái? Họ tìm cách để giết chúng ta, chúng ta đã chiến thắng, chúng ta hãy ăn đi". Còn câu nầy nối theo sau: "Đâu là tóm tắt từng ngày kiêng ăn của người Do-thái? Họ đã tìm cách giết chúng ta, họ sẽ thắng, chúng ta hãy nhanh lên". Thật vậy, Do-thái giáo đầy dẫy lễ hội và những ngày kiêng ăn kỷ niệm những biến cố trong quá khứ. Thật vậy, khi nói đến Xuất Ai-cập, chúng ta nhớ đến việc ấy mỗi ngày trong các buổi thờ phượng cầu nguyện hàng ngày của chúng ta!

Sự căng thẳng về việc ghi nhớ không phải vì chúng ta bị kẹt lại trong quá khứ mà không thể tiến tới được đâu; sở dĩ như thế là vì chúng ta không thể tiến tới mà không nhớ chúng ta đã tại vị ở chỗ nào. Chúng ta nhớ những lần vui vẻ bởi vì chúng nhắc cho chúng ta nhớ phải biết ơn mọi sự chúng ta đang có. Và chúng ta nhớ những lần cay đắng vì chúng nhắc cho chúng ta nhớ rằng mọi sự có thể biến đi trong khoảnh khắc nếu chúng ta không cẩn thận lo bảo hộ những gì chúng ta đang có.

Giống như câu nói: "Người nào không thể nhớ quá khứ sẽ bị xét đoán phải lặp lại nó". Ghi nhớ không phải là tùy chọn đâu – mà ghi nhớ là điều rất cần thiết!

Dành thời gian để ghi nhớ là một ý tưởng tốt cho hết thảy chúng ta. Hãy lấy ra một số hình ảnh cũ, đọc một tờ báo cũ, hoặc hồi tưởng lại với bao người khác về những trải nghiệm đã được chia sẻ của bạn. Khi bạn xem lại cái đắng và cái ngọt, những thời điểm nhọc nhằn và những khoảnh khắc vui vẻ, bạn sẽ tìm thấy kinh nghiệm đầy cảm hứng và đáng học hỏi. Đôi khi lời khuyên hay nhất về cách chúng ta nên sống trong hiện tại đến từ những giọng nói trong quá khứ của chúng ta.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét