Núi Non Và Đồng Trũng
“Đức
Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se tại trên núi Si-na-i” — Lêvi ký 25:1
Con đường đến Jerusalem luôn luôn là con
đường đặc biệt. Hầu hết du khách đến Jerusalem từ Tel-Aviv, sân bay Ben-Gurion
nằm ở đó, nhưng hầu như bạn đến từ bất kỳ hướng nào cũng sẽ có một quanh cảnh
mà thôi. Jerusalem được bao quanh bởi các ngọn núi và bản thân Jerusalem là một
trong những nơi có độ cao nhất ở Israel.
Bậc thánh hiền Do-thái dạy rằng địa lý của
Jerusalem không phải là chỗ tình cờ đâu; đó là một biểu tượng. Bất kỳ cách tiếp
cận nào với Đức Chúa Trời bao gồm núi non và đồng bằng, nhiều chỗ lên xuống, cao
thấp. Cả hai đỉnh núi và các chỗ trũng thấp là một phần của việc bước đi trên một
con đường thuộc linh.
Tuần này chúng ta đọc một phần kép trong
Ngũ Kinh. Chúng ta đọc Behar [Lêvi ký 25], có nghĩa là “núi non” như trong câu “Đức Giê-hô-va cũng
phán cùng Môi-se tại trên núi Si-na-i”. Chúng ta cũng đọc Bechukotai có nghĩa là “điều răn của ta" như trong câu: "Nếu
các ngươi tuân theo luật pháp ta, gìn giữ các điều răn ta và làm theo" (Lê-vi
Ký 26:3). Kết hợp hai tước
hiệu này lại cho thấy sự cân đối giữa những đỉnh cao thật cảm hứng và những bước
đi ít cảm hứng hơn qua các trũng thấp trong đời sống của chúng ta.
Núi non tiêu biểu cho những cao điểm trong
cuộc sống của chúng ta - những tiêu mốc giống như kết hôn hoặc có con. Hoặc chúng
có thể là những khoảnh khắc đầy cảm hứng giống như quan sát buổi hoàng hôn tuyệt
đẹp hay các làn sóng của đại dương. Chúng cũng có thể là những khoảnh khắc thuộc
linh khi chúng ta cảm thấy gắn bó sâu sắc với Đức Chúa Trời hoặc được Thánh
Linh Ngài cảm thúc.
Trong Kinh thánh, chúng ta thường thấy loại khoảnh khắc thuộc linh
như vậy đã diễn ra trên các đỉnh núi – giống như sự ban cho Ngũ Kinh trên đỉnh Núi
Si-na-i hoặc chiến thắng thuộc linh vĩ đại của tiên tri của Ê-li, chống lại các
vị tiên tri của thần Ba-anh trên đỉnh Núi Cạt-mên. Từ những cao điểm đời sống chúng
ta, chúng ta có thể lượng được bối cảnh xinh đẹp của cuộc sống ở chung quanh chúng
ta.
Thế rồi, có những đồng trũng. Đôi khi đây
là những thời điểm khó khăn trong cuộc sống của chúng ta, nhưng không nhất thiết
là vậy. Các đồng trũng nầy cũng tiêu biểu cho cho cuộc sống "đều
đặn bình thường".
Các hoạt động hết ngày nầy sang ngày khác chiếm phần lớn thời gian nhất trong đời
sống của chúng ta. Những thời điểm nầy không gây cảm hứng hoặc thỏa mãn. Nó đặt
chân nầy trước chân kia và cứ đi tới cho đến khi chúng ta đến với điểm cao kế
đó. Trong suốt thời gian này trong cuộc sống, chúng ta chỉ làm theo các điều
răn của Đức Chúa Trời, bước đi trong sự vâng phục và với đức tin. Chúng ta làm
điều lành mỗi ngày, ngay cả khi nó khô khan và không ai nhìn tới, hoặc thậm chí
khi chúng ta không cảm thấy như thế.
Khi chúng ta đọc hai phần này cùng với nhau,
chúng ta nhớ rằng chúng ta cần cả hai hình thức thờ phượng trên hành trình của
chúng ta đến với Đức Chúa Trời. Đôi khi chúng ta cần phải cảm thấy mình được cảm
thúc và kết nối; những lần khác chúng ta chỉ cần bước đi trong sự vâng phục mà
thôi. Khi chúng ta hướng mắt mình nhắm vào mục tiêu tối hậu, chúng ta sẽ thành
công.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét