Hãy Phất Cờ Của Bạn Lên
“Dân Y-sơ-ra-ên mỗi người phải đóng trại gần bên ngọn cờ mình, ở
dưới bảng hiệu của tông tộc mình, đối ngang nhau vây chung quanh hội mạc” — Dân số ký 2:2
Một câu chuyện thuật lại
về cộng đồng Do-thái sống ở một xứ thuộc Trung Đông từ lâu trước khi tái lập lại
Nhà Nước Israel. Người cai trị xứ ấy quyết định rằng ông chỉ muốn người Hồi
giáo ở trong xứ của ông mà thôi – có nghĩa là tất cả người Do-thái sinh sống ở
đó phải trốn đi, chịu cải đạo, hoặc bị giết. Những người Do-thái hoảng sợ đã
phái vị ra-bi trưởng của họ đến tìm cách và nài xin với nhà vua.
Vị giáo sĩ khôn ngoan đến
gặp vị vua Hồi giáo và tuyên bố rằng ông ta có một món quà vì ích cho cộng đồng
người Do-thái. Ông đưa ra hai tấm thảm. Một, là tấm thảm Đông phương thật đẹp với
nhiều màu sắc, hoa văn, các loài chim, động vật và đủ thứ bông hoa. Còn tấm thảm
kia là màu đỏ. Vị ra-bi xin cho nhà vua biết tấm thảm nào là đẹp hơn!?!
Nhà vua Hồi giáo nổi giận: "Xúc phạm! Tấm thảm đầy màu sắc
rõ ràng là đẹp hơn tấm kia là cái chắc. Có phải ngươi nghĩ ta là kẻ dốt chăng?"
Vị ra-bi đáp: "Chắc chắn là không rồi. Đó là lý do tại sao tôi dám chắc
rằng vua cũng thích một đế quốc với đầy đủ nhiều sắc dân, chớ không phải chỉ có
một thứ y như nhau". Rồi với câu nói ấy, người Do-thái đã được cứu.
Khi Đức Chúa Trời ban cho Môi-se những luật lệ
liên quan đến việc con cái Israel sẽ tự định vị mình khi họ đi đó đi đây và khi
họ đã yên nghỉ, Ngài chỉ rõ rằng mỗi chi phái phải giơ cao "bảng hiệu của tông tộc mình". Đâu là bảng hiệu nầy và
lý do tại sao lại quan trọng đến nỗi chúng phải được giơ cao lên chứ? Họ không
thể giơ cao một ngọn cờ tiêu biểu cho dân Israel hay sao?
Mỗi chi phái Y-sơ-ra-ên
có cờ riêng của họ. Mỗi lá cờ đều có biểu tượng có liên quan đến chi phái của
nó và các biểu tượng ấy chiếu theo những phước lành mà Giacốp đã chúc cho các
con trai của mình trước khi qua đời. Cờ của Giu-đa là bầu trời xanh với biểu tượng
sư tử; cờ của Lê-vi có hình ảnh bảng đeo ngực của thầy tế lễ; cờ của Bên-gia-min
có hình một con sói; và cứ thế… Mỗi lá cờ tiêu biểu cho lịch sử của chi phái và
sức mạnh của họ. Nó tượng trưng cho địa vị của họ giữa vòng con cái Israel và
những gì họ đóng góp cho xứ sở. Bằng cách giơ cao ngọn cờ, mỗi chi phái tưởng
niệm đến thế mạnh riêng của mình và cũng đánh giá cao những gì mà từng chi phái
khác tiêu biểu cho.
Trong khi hiệp một là một
phẩm chất, nó không phải đi kèm với phí tổn của cá nhân. Thực vậy, khi những gì
khiến cho chúng ta ra khác biệt được tưởng niệm, chúng ta có thể trở thành một
tổng thể mạnh mẽ hơn. Giống như tấm thảm Đông phương xinh đẹp được trình bày nhà
vua Hồi giáo kia, điều chi làm cho mỗi một người chúng ta ra độc đáo chỉ khiến cho
phần còn lại của chúng ta ra xinh đẹp hơn. Chúng ta sẽ tạo ra loại âm nhạc nào nếu
hết thảy chúng ta sử dụng cùng một thứ nhạc cụ?
Hãy tìm nhạc cụ của mình
rồi phát nó ra lớn tiếng trong bản giao hưởng tuyệt vời của nhân loại. Hãy phất
ngọn cờ của bạn lên và khiến cho thế gian thành một nơi xinh đẹp hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét